Trước SEA Games 31, rất nhiều người đã so sánh lứa U23 Việt Nam với lớp đàn anh. So sánh là bởi, họ bước vào giải với tư cách ẩn số. Ẩn số với đối thủ. Ẩn số với ngay cả giới mộ điệu Việt Nam. Họ là lứa cầu thủ vốn không được dư luận quen tên thuộc mặt. Họ bước vào giải với khát vọng tìm kiếm sự thừa nhận. Họ mong muốn có danh hiệu để mở ra cánh cửa đến với tương lai. Nó khác với những Quang Hải, Xuân Trường, Văn Hậu vốn đã trở thành ngôi sao khi mới 19, 20 tuổi. Và càng đáng nói hơn, trong khi lứa cầu thủ hôm nay tìm một lối nhỏ vào đời thì bóng đá Việt Nam đang ở những ngày cực thịnh.
Vượt qua những cái tên lớn vốn đang ở đỉnh cao phong độ không phải là điều dễ dàng. Tìm kiếm sự thành công khi mà nền bóng đá đã có đủ danh hiệu là điều vô cùng khó khăn. Đó là chưa kể đến việc, người hâm mộ muốn bóng đá Việt Nam giành được những thành tích lớn lao hơn, hội nhập một cách chủ động hơn. Tham vọng của nền bóng đá là hoàn toàn có cơ sở. Nhưng có điều, sứ mệnh ấy được gắn lên vai một dàn cầu thủ vốn chưa gây được nhiều tiếng vang trên cầu trường.
Rất mừng là sau SEA Games và đặc biệt là hành trình tại VCK U23 châu Á, những lo lắng về sự kế tục của bóng đá Việt Nam đã được giải tỏa. Chúng ta tự tin hơn về một lứa cầu thủ mới với triết lý bóng đá mới. Những cái tên như Văn Chuẩn, Tuấn Tài, Mạnh Dũng, Việt Anh… đã thực sự gây được chú ý với giới chuyên môn và người hâm mộ. Dư luận đã phải nhớ đến một lứa cầu thủ tài năng tiếp với thành công bằng một con đường khác với lớp đàn anh đi trước.
Và chúng ta hy vọng rằng, khi mà ĐTQG vẫn đang ở đỉnh cao phong độ thì với sự xuất hiện của một dàn cầu thủ mới, bóng đá Việt Nam có được sự tiếp nối tầm cao ổn định. Lớp anh trước, lớp em sau sẽ cùng đồng hành để thực hiện sứ mệnh lịch sử của nền bóng đá.