Trong bài trả lời phỏng vấn độc quyền cho tờ The Times, trung vệ Phil Jones chia sẻ về quãng thời gian khó khăn khi vừa phải vật lộn với những chấn thương vừa phải chịu đựng những lời chỉ trích, miệt thị từ chính các CĐV, thậm chí đồng đội cũ.
Khi sự chịu đứng tới hạn
Cho tới bây giờ, Phil Jones vẫn thấy bệnh khi nghĩ tới việc xảy ra hôm đó ở Hale. Anh và cô con gái ba tuổi Alaria đang đi bộ trên vỉa hè. Alaria đẩy chiếc xe nôi trên đó có em gái Rayah – thì một công nhân bước ngang qua. Anh ta đột nhiên lên tiếng, “Này Phil… Mày là đồ bỏ đi. Đồ bỏ đi!”
Alaria quay sang nhìn bố. “Anh biết bọn trẻ mà, có những lúc chúng có thể hỏi anh 20 câu liên tiếp trước khi anh có thể cho chúng câu trả lời”, Jones nói. “Lúc đó là như thế. ‘Chuyện gì vậy? Bố ơi bố, chuyện gì vậy?’
“Đầu tôi lúc đó xoay mòng mòng. Tôi vừa muốn nổi đóa, vừa cố gắng kìm nén. Tôi có nên đáp trả gã đó không? Tôi sẽ nói thế nào với vợ tôi về chuyện này? Tôi như hóa đá trong một lúc. Cuối cùng, một người khác đi ngang qua và nói, ‘Phil, bỏ đi. Anh tốt hơn thế rất nhiều.'”
Anh đã bỏ qua. Anh được giáo dục để làm điều đó, để tập trung vào việc của mình, không bao giờ nghĩ rằng mình là một người đặc biệt, không bao giờ phàn nàn. Anh đã bỏ qua khi liên tục phải chịu những lời miệt thị trên mạng (anh đóng hết tài khoản trên tất cả các mạng xã hội vào năm 2017). Anh đã bỏ qua khi bị sỉ nhục trên phố – vụ ở Hale không phải là lần đầu tiên.
Nhưng giờ thì anh không thể bỏ qua nữa. Trong một podcast mới đây, Rio Ferdinand đã gọi anh là “một sự phí phạm thời gian”, là kẻ “chiếm chỗ của những cầu thủ trẻ”. Ferdinand đã tô vẽ anh thành một con lươn trong vùng an toàn, kẻ chỉ muốn ngồi một chỗ để hốt tiền. Phil Jones không thể để yên được nữa. Anh muốn, nhân dịp này, nói ra một lần cho hết những gì đã thực sự xảy ra kể từ lần cuối cùng anh xuất hiện trong màu áo Man United, vào tháng 1/2020.
“Tôi rất, rất tôn trọng anh ấy. Tôi từng chung phòng thay đồ với Rio, anh ấy là một nhà chuyên nghiệp thực thụ. Tôi thích được chơi bóng với anh ấy. Anh ấy là một người tốt, rất hài hước. Tôi đã học được rất nhiều từ anh ấy”, Jones mở đầu câu chuyện. “Nhưng những gì anh ấy đã nói là rất tệ. Thực sự rất tệ. Tôi không muốn tranh cãi, nhưng có nhiều sự thật anh ấy không biết, không thể biết…”
Cơn ác mộng chấn thương
Sự thật là Jones đã và đang phải vật lộn với chấn thương từng khiến Ole Gunnar Solskjaer phải nghỉ thi đấu tới ba năm thời còn là cầu thủ. Cả hai đều bị tổn thương sụn chêm đầu gối, mà trong trường hợp của Jones là sụn chêm đầu gối phải. Anh bắt đầu gặp vấn đề từ khi còn là một cầu thủ trẻ ở học viện Blackburn, và tới mùa thứ hai trong màu áo United thì vấn đề bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Nghiêm trọng tới mức phải phẫu thuật.
Sau ca mổ, bác sỹ phẫu thuật lạnh lùng thông báo ông buộc phải gỡ hẳn phần sụn chêm – đơn giản vì nó là vô phương cứu chữa. Điều đó cũng có nghĩa là giờ đây mỗi bước Jones đi, các xương của anh lại va vào nhau lạo xạo trong ổ gối. Chạy thẳng thì không sao, nhưng nếu di chuyển theo phương ngang thì sẽ rất đau. Dẫu vậy, Jones vẫn chịu đựng được cho tới năm 2016, trước mùa giải đầu tiên của Jose Mourinho ở Old Trafford.
“Sau mỗi buổi tập là đầu gối của tôi lại sưng lên. Chỉ đỡ bóng thôi cũng có thể khiến đầu gối của tôi đau buốt,” Jones nói. “Trong nhiều năm, cứ mỗi lần bước ra sân là tôi lại nghĩ ‘mình lẽ ra không nên chơi bóng’, và các đồng đội mỗi khi nhìn thấy vết sưng nơi đầu gối của tôi có lẽ cũng nghĩ vậy. Nhưng tôi thèm được chơi bóng, và sẵn sàng làm tất cả vì United. Nếu biết rằng tôi có thể chơi bóng, dù chỉ là với 60% thôi, thì tại sao lại không thử?”
Thời kỳ các giải bóng đá tạm nghỉ vì Covid-19 mở ra một cơ hội để Jones nghỉ ngơi và hồi phục thể lực. Đó cũng là giai đoạn anh tập luyện như điên. Sáng nào anh cũng dậy sớm để chạy và tập gym trước khi các con anh thức dậy. Thời điểm United trở lại tập luyện, vào tháng 5/2020, Jones tự nhận mình “đang ở trong trạng thái sung mãn nhất từ khi bắt đầu sự nghiệp cầu thủ chuyên nghiệp”.
Nhưng tới buổi tập thứ hai, sau một bài tập tăng tốc bình thường, Jones thấy mình “không thể nhấc nổi chân để chạy mà chỉ có thể đi bộ”. “Mọi người hỏi nhau ‘Cậu ta làm cái gì thế nhỉ?’,” Jones nhớ lại. “Lúc đó tôi thực sự bấn loạn. Tôi tự nhủ ‘thôi mình xong rồi, không thể chịu đựng hơn được nữa'”. Tôi đi thẳng tới chỗ bác sỹ của đội và nói, “Thế này là đủ rồi. Tôi đã tiêm quá nhiều thuốc rồi. Tôi cần dứt điểm chuyện này một lần cho xong.”
Sau đó Jones tới Barcelona để gặp chuyên gia hàng đầu thế giới trong lĩnh vực chấn thương đầu gối là Bác sỹ Ramon Cugat. Ông Cugat đầu tiên cho Jones tiêm thuốc, nói rằng nếu cũng không được nữa thì sẽ phải phẫu thuật. Việc tiêm thúc không mang lại kết quả, nên tới cuối tháng 8, anh lại lên bàn mổ. Quá trình mổ bao gồm việc khoan những lỗ sâu trên đầu gối để bơm vào đó những chất tạo sụn.
Sau đó là hai tháng đi nạng, và nhiều tháng tập phục hồi trên máy. Covid khiến cho mọi việc trở nên phức tạp hơn. Di chuyển bị hạn chế khiến anh không thể tới gặp bác sỹ đúng hạn, và làm cho quá trình điều trị bị kéo dài thêm nhiều tháng. Và tới giai đoạn khó khăn nhất của quá trình hồi phục, thì lại nổ ra làn sóng Covid thứ hai rồi thứ ba ở Anh.
Sau cơn mưa, trời lại sáng
Trong thời gian đó, một mình vợ anh, Kaya, phải quán xuyến mọi việc trong nhà. “Thời điểm ấy tôi chỉ biết nhảy lò cò quanh nhà, thậm chí còn không làm nổi việc đơn giản nhất là đưa bọn nhỏ ra công viên,” Jones nhớ lại. “Đó là thời điểm tôi cảm thấy suy sụp nhất. Đầu tôi như muốn nổ tung. Tôi khóc thường xuyên. Tôi nói với Kaya, ‘anh không biết phải làm gì cả’, rồi sau đó cả hai chúng tôi cùng khóc.”
Có nhiều thời điểm, Jones tự thấy mình là một người bố tệ hại, một người chồng tệ hại. “Tôi không sợ phải nói ra những điều này, nhưng con người nói chung và các cầu thủ bóng đá nói riêng, chúng ta luôn cố tạo ra một hình ảnh mà khi mọi người nhìn vào thì sẽ thấy mọi việc đều ổn. Nhưng không ai có thể biết được điều gì đang thực sự xảy ra đằng sau.”
Trong thời gian đầu, Jones sợ tới sân tập. Anh cảm thấy có lỗi khi lại chấn thương, lại trở thành một kẻ “vô dụng”. Anh thường yêu cầu các HLV thể lực tổ chức các bài tập muộn hơn bình thường, để anh không phải đối mặt với các đồng đội và nghe họ hỏi thăm về tình hình của mình. “Tất cả những gì tôi có thể nói với họ là [giọng nhỏ đi] ‘tôi sắp ổn rồi’. Nhưng thực tế thì trong đầu tôi nghĩ rằng ‘tôi còn lâu mới ổn'”.
Nhưng Jones sắp ổn rồi. Anh lẽ ra đã có thể tham gia chuyến tập huấn ở Scotland với toàn đội, nhưng ngay trước ngày lên đường, anh, không có gì đáng ngạc nhiên, lại dương tính với Covid-19. Phải tới 2/8, anh mới có lần đầu tiên nuốt trọn giáo án của một buổi tập bình thường kể từ thời điểm Covid-19 nổ ra. Các đồng đội đã đứng lại vỗ tay chúc mừng.
Từ đó tới nay, Jones đã có hai lần chơi trọn 90 phút trong một trận đấu của đội U23 Man United, gần nhất là trận đấu với Brighton vào hôm 18/9. Jones nói rằng anh thấy đầu gối đang rất ổn. “Cảm giác như tôi vừa bắt đầu lại sự nghiệp từ đầu,” anh nói. “Tôi thấy mình trẻ lại – không phải 29 mà là 25 hay 26 gì đó thôi – và bởi vì tôi đã bỏ lỡ quá nhiều, tôi cảm thấy mình vẫn còn rất nhiều để cống hiến.”