Trận chung kết Cúp Liên đoàn vừa qua tố cáo vấn đề nghiêm trọng nhất của Chelsea. Gây thất vọng về mặt cá nhân và tỏ ra lạc lõng trong lối chơi tập thể, Lukaku đã bị tống lên băng ghế dự bị, bên cạnh Timo Werner, cũng là một bản hợp đồng đắt giá khác. Những ngôi sao tấn công ra sân từ đầu của Chelsea là Mason Mount, Christian Pulisic và Kai Havertz đều chơi rất nỗ lực, nhưng cả bộ ba này đều bỏ lỡ những cơ hội ngon ăn ở những thời điểm Chelsea dồn ép được đối thủ hoặc tìm kiếm được khoảng trống ở những cơ hội phản công.
Hàng công có lẽ là sự khác biệt lớn nhất giữa Chelsea và Liverpool! Trong đội hình của Chelsea, không có cầu thủ nào ghi được quá 10 bàn thắng. Ngược lại, bên phía Liverpool, bộ ba Salah-Jota-Mane đã cùng nhau ghi được tới 57 bàn, trong đó riêng Salah có 27 bàn. Tất nhiên, trong khuôn khổ một trận knock-out, chúng ta có thể không nhìn thấy sự khác biệt này. Nhưng trong một cuộc đua dài hơi, thì như tất cả đều đã thấy, việc thiếu một nguồn hỏa lực ổn định đã khiến Chelsea tụt lại.
Cuối mùa trước, Chelsea đã nhìn ra vấn đề đó, và cố gắng giải quyết nó bằng cách chi 100 triệu bảng mua Lukaku. Bây giờ, khi giải pháp đắt giá ấy cũng thất bại, Tuchel có thể làm gì?