Thời ấy, dưới sự dẫn dắt của HLV Pep Guardiola, Xavi tỏa sáng ngay bên cạnh một tiền vệ tuyệt luân khác là Andres Iniesta, trong lối chơi tiqui-taca huyền thoại. Đấy có lẽ là một trong những đội bóng hay nhất lịch sử, chứ chẳng riêng gì trong lịch sử Barcelona. Mà lịch sử nào lại chẳng liên tục… bước sang trang mới!
Chi tiết vào loại đặc trưng của Barcelona ngày xưa: họ chẳng bao giờ chơi bóng bằng đầu. Ở trận chung kết Champions League 2011 (vâng, trận đấu mà Sir Alex Ferguson bên phía M.U cứ phải run tay bần bật), nửa trên của đội hình Barcelona (4-3-3, với Sergio Busquets là tiền vệ trụ) gồm cặp tiền vệ Xavi, Iniesta và bộ ba tiền đạo David Villa, Lionel Messi, Pedro. Villa là người duy nhất… cao hơn 1m70, và anh cũng chỉ cao 1m75. Nghệ thuật nhồi bóng phải được thực hiện bằng chân, phải chuyền nhuyễn, ngắn và sệt, liên tục. Mỗi trận đấu của Barcelona thường có trên dưới 1.000 đường chuyền. Cứ chuyền mãi để giữ bóng trong chân mình, thì đối phương lấy đâu ra cơ hội ghi bàn? Đấy là vấn đề triết lý.
Bây giờ, Xavi đã là HLV trưởng Barcelona. Và bây giờ, ông đang thổi bùng lên hy vọng mới, nơi một Barcelona đã rơi xuống tận đáy của sự thất vọng, từ trong ra ngoài chuyên môn, hồi đầu mùa. Từ giữa bảng xếp hạng, Barcelona hiện đã trở lại Top 4. Họ đang củng cố vững chắc vị trí quan trọng này, dù tất nhiên đây chưa phải lúc để bàn về ngôi đầu bảng. Lần đầu tiên trong mùa bóng này, Barcelona thắng liền 3 trận. Cũng là lần đầu tiên trong mùa bóng này, họ ghi 4 bàn ở 3 trận liên tiếp. Xét trên hoàn cảnh tồi tệ mà ai cũng biết, chỉ cần Barcelona bảo đảm suất dự Champions League mùa tới thì đấy đã là thành công đáng nể của Xavi rồi, trong lần đầu tiên ông này huấn luyện bóng đá đỉnh cao. Vậy, Xavi còn nhắm đến điều gì nữa? Chức vô địch Europa League đầu tiên trong lịch sử Barcelona chăng?
Để có 12 bàn thắng trong 3 trận liên tiếp vừa qua, Barcelona thực hiện thành công 1.638 đường chuyền – tức bình quân “chỉ” hơn 500 đường chuyền mỗi trận (hãy so sánh với con số 1.000 ngày xưa). Nhưng tất nhiên, bàn thắng là mục tiêu tối thượng, và Barcelona đang là cỗ máy ghi bàn. Đủ kiểu ghi bàn: tạt bóng đánh đầu, khai thác phạt góc, khai thác nhịp hai của tình huống phạt góc, chuyền dài từ thủ môn, phản công… Chỉ không, hoặc hiếm thấy tuyệt phẩm… tiqui-taca!
Xavi không thể, hay không muốn, tái hiện hình ảnh tiqui-taca? Bất kể vì nguyên nhân gì, đây vẫn là chi tiết quan trọng nhất dẫn đến thành công hiện thời. Về mặt lối chơi, Barcelona hiện thời pressing rất tốt, và chơi rất trực tiếp, chú trọng hiệu quả. Về mặt nhân sự, vai chính đang thuộc về Pierre-Emerick Aubameyang. Đấy là “hàng dạt” trên thị trường chuyển nhượng giữa mùa. Barcelona trong triết lý Johan Cruyff không bao giờ dùng người như vậy.
Cái hay của Xavi là, vô tình hoặc hữu ý, ông đã rũ sạch quá khứ hào hùng, của cả bản thân lẫn CLB, thành ra không bị lỗi thời.