Steaua là một thế lực trong làng bóng Romania. Nhưng thật ra, bóng đá Romania xưa nay đâu có làm nên trò trống gì đáng kể. Có những “đặc quyền đặc lợi”, làm cho Steaua và đối thủ chính là Dinamo Bucharest, áp đảo các đội còn lại trong nước. Chứ trên bình diện bóng đá châu Âu, Steaua chẳng có gì quá đặc biệt. Vậy mà họ lại oanh liệt đoạt Cúp C1 ngay trên đất TBN.
Đấy là sự kiện nói lên đẳng cấp, truyền thống, lịch sử – tất cả đều chỉ nhàn nhạt – của Barcelona. Bỏ lỡ cơ hội “vàng” ấy, Barcelona phải đợi đến năm 1992, tức là mùa bóng cuối cùng trước khi chiếc cúp C1 châu Âu trở thành Champions League, mới được lần đầu lên ngôi vô địch. Muộn hơn rất lâu sau Hamburg, Aston Villa, Nottingham Forest, Celtic. Barcelona “đi sau” cả Red Star Belgrade, Porto, hoặc Steaua như vừa nêu, khi nhìn lại bảng vàng Cúp C1 châu Âu.
Nói Barcelona… chẳng là gì cả, e rằng khó nghe. Vậy hãy nói: Barcelona… là tất cả. “Mes que un club” cơ mà! Hơn cả một CLB, có nghĩa đấy là tất tần tật những gì có thể làm cho xứ Catalunya tự hào. Và có nghĩa, Barcelona không thể tự hào nếu chỉ bàn về mỗi chuyện bóng đá. Nói trận chung kết Cúp C1 châu Âu 1986 là “cơ hội vàng” bởi ngoài mùa bóng 1984/85 trước đó, Barcelona chỉ có một lần khác đoạt chức vô địch La Liga (mùa bóng 1973/74), tính từ sau năm 1960. Ngày xưa mà không VĐQG thì không được dự cúp C1. Trong thập niên 1980, Athletic Bilbao hoặc Real Sociedad đều có những lần vô địch liên tiếp ở La Liga. Còn Barcelona là một lần vô địch trong 24 năm (1961-1984).
Người nghĩ ra khẩu hiệu “hơn cả một CLB” chẳng qua là một chính khách bóng đá, dùng khẩu hiệu ấy để tranh cử (và đắc cử chủ tịch Barcelona). Đấy đâu phải là một câu chuyện hay ho về chuyên môn bóng đá, để giới hâm mộ bóng đá tự hào? Được cái này thì phải mất cái khác. Giả sử Barcelona “chỉ có bóng đá”?
Vâng, giá như Barcelona “chỉ có bóng đá”. Hơn cả một CLB, tức Barcelona còn có chính trị, kinh tế, văn hóa… Đấy không phải là một đội bóng đơn thuần, tồn tại chủ yếu chỉ để chơi bóng. Và đấy là lý do vì sao Barcelona nợ đến tiền tỷ. Chuyện về Antoine Griezmann, Philippe Coutinho, Lionel Messi, Luis Suarez, nói chung đều kỳ dị với những chi tiết mà nếu không được tiết lộ “từ trong chăn”, sẽ chẳng ai tưởng tượng nổi.
Không ai thành công vang dội mà lại nợ đến bạc tỷ như Barcelona. Cũng không ai nợ như thế chỉ sau một đêm. Đấy là cả một quá trình. Hồi xưa, Barcelona “khiêm tốn” như vậy, nên… không nợ? Còn bây giờ, chẳng qua là hậu quả từ hơn chục năm sáng chói của Messi và Tiqui-taca? Chỉ hỏi thế thôi. Barcelona muốn gì, chọn con đường nào, thì sẽ nhận kết quả tương ứng.