Nhưng thay vì buồn bã ôm đầu, thì một nhóm fan Arsenal đã đứng dậy vỗ tay cho đối thủ. Có câu nói “tột đỉnh của hạnh phúc là nước mắt, tột cùng của đau khổ là nụ cười”, những cái vỗ tay ngày hôm ấy chính là tột cùng của đau khổ và tổn thương mà các cổ động viên Arsenal phải nhận, và phải làm để nói với đội bóng yêu quý rằng, họ đã đau khổ đến mức nào.
Sau những tiếng vỗ tay bi đát ấy, Arsenal bắt đầu trở lại dần dần. Họ tìm được tiếng nói chung, tìm thấy sự liên kết giữa các tuyến, và bắt đầu tìm thấy những chiến thắng. Nói không ngoa, mọi thứ có lẽ là đến từ chính màn vùi dập của Man City.
Ở dưới vực sâu của thất vọng, họ đã đứng lên và tìm thấy ánh sáng của hy vọng. Một HLV trẻ và các cầu thủ đều trẻ, nhưng tất cả đều chung niềm tin, chung triết lý được Mikel Arteta nhào nặn. Cũng có thể đôi lúc bị tai nạn, cũng có thể thỉnh thoảng bị vùi dập, nhưng tất cả đều kiên định nhìn về một hướng.
Và quả ngọt đã đến. Một cách ồn ào để dẹp bỏ đi những mỉa mai từ đầu mùa, Arsenal đã chen chân được vào Top 4. Sóng gió đã ở sau lưng, đội bóng ngày càng ổn định hơn, nhuần nhuyễn hơn. Dự án của Arteta nhìn về lâu về dài nên cách biệt 15 điểm so với đội đầu bảng Man City cho thấy Pháo thủ muốn vào cạnh tranh suất dự Champions League, chứ không phải để cạnh tranh ngôi vô địch.
Với một đội bóng trẻ đang trên đà xây dựng lại chính mình như Arsenal, thì mỗi lần đối đầu sẽ là một lần học hỏi. Mỗi lần “học trò” Arteta gặp lại “người thầy” Guardiola của mình, chính là một trận thực chiến để đi tìm thấy chân giá trị và những bài học mà thời làm trợ lý, anh không có cơ hội để thấm hết.
Nói gì thì nói, cho đến tận lúc này của mùa giải, cũng như đánh giá tổng thể suốt hai năm qua, những gì mà Mikel Arteta đem đến cho Arsenal vẫn là mảng sáng nhiều hơn mảng tối, mặt tích cực nhiều hơn mặt tiêu cực. Nếu bàn về danh hiệu, thì ông cũng có danh hiệu (FA Cup và Siêu Cúp Anh), nếu nói lối chơi, phong cách huấn luyện thì ông cũng đã định hình được mình, được cả Marcelo Bielsa – một ông giáo trong làng huấn luyện khen ngợi. Dù đánh giá chung về ông thầy Tây Ban Nha vẫn là sự dè dặt nhiều hơn là những lời có cánh.
Nhưng ta có cơ sở để tin trong ngày tái đấu tại Emirates, thì tiếng vỗ tay tổn thương ngày nào chắc chắn sẽ không còn gặp lại. Vì họ (Arsenal), đã đi qua đủ sóng gió, để kiên định niềm tin vào chính họ hơn. Đội bóng này luôn tìm thấy những điều mới mẻ ở các trận cầu lớn, để dọn đường cho cái ngày Pháo thủ rền vang.