Có lẽ trong chúng ta đều biết về tác phẩm trinh thám-tâm lý manga nổi tiếng Monster của bậc thầy Urasawa Naoki. Tác phẩm kể về Bác sĩ Tenma Kenzo và nhân vật phản diện chính là “quái vật” Johan. Sau khi Tenma phát hiện ra sự thật về Johan, anh đã thề sẽ sửa chữa sai lầm năm xưa qua việc phải xử lý bằng được Johan. Vị bác sĩ đi tìm một cựu binh để học về cách sử dụng súng. Người đó nói rằng “Đôi tay bác sĩ là để cứu người, không phải để cầm súng. Cầm súng lần đầu tay sẽ run.” Phải đến khi Tenma bắn phát súng đầu tiên vào một người, tay anh mới chính thức không còn run nữa.
“Bàn tay run” ấy thể hiện rất nhiều điều về sự tồn tại những sâu xa thầm kín bên trong của mỗi con người, đó có thể là tức giận, là bóng tối, là sức mạnh, lòng tự tin và cả tội ác. Môt con người nhút nhát và nhân ái, nhưng chỉ cần thực hiện một lần thành công về một điều chưa từng làm, thì cứng rắn sẽ tìm về và “tay không còn run nữa”.
Khi Arsenal đối diện Man City trong những phút đầu hiệp 1, Arsenal có run không? Câu trả lời là rất run. Hãy hỏi David Raya, người phải thừa nhận mình đã bị căng cứng vì những màn vây ráp pressing ở cường độ cao của Man City. Phút 17, Raya nhận đường chuyền về của Gabriel, anh giật mình khi Julian Alvarez áp sát quá nhanh. Anh vội vã phá bóng lên và đập chân tiền đạo Argentina văng ra mép ngoài lưới. Nếu pha đó thành bàn, Arsenal sẽ vỡ trận khi Raya đã mất tự tin (thủ môn này còn thêm một lần chuyền hỏng, nhưng Man City không thể tận dụng). Hàng tiền vệ (trừ Declan Rice) đều bị ngợp trước Man City, Martin Odegaard mất đi sự điềm tĩnh và trở nên vô hại, trong khi bên trên và bên dưới những Gabriel Jesus hay Zinchenko đá như thể chứng minh vì sao họ bị chính Man City thải loại sang cho đối thủ. Ở phần sân bên kia Man City thể hiện cách chơi bóng như muốn “ăn tươi nuốt sống” và “khè” các cầu thủ của Arsenal.
Tuy nhiên, chính vào thời điểm đó người viết đã nhận ra Man City cũng rất “kiêng dè” Arsenal. Cách The Citizens chọn việc “đánh phủ đầu” ngay từ những phút đầu trận có ý tưởng rất rõ ràng: dùng lịch sử của 12 chiến thắng liên tiếp để quên đi một hiện tại không Kevin de Bruyne, không Rodri, dùng các áp lực của kẻ luôn chiến thắng để làm khắc tinh hòng tạo tâm lý cho các Pháo thủ lâm vào thế “cóng chân”.
Với lối đá này, nếu hiệp 1 mà kết liễu được Arsenal thì trận đấu sẽ an bài. Nhưng nếu Arsenal đứng vững được qua 45 phút đầu tiên, thì kết quả ngược lại sẽ xảy ra: Man City chắc chắn dính phải đòn “hồi mã thương”. Điều thứ hai đã đúng, Arsenal đã bản lĩnh và lì lợm qua được khúc cua hiệp 1, trước khi thầy trò Mikel Arteta chọn cách lao lên tấn công nắm thế chủ động trong hiệp 2. Lúc này, một Man City sau khi dùng hết bài ở hiệp 1 đã không còn đủ sức để pressing tầm cao khi đối diện với các đợt phản công mới của Arsenal. Bàn thắng của Gabriel Martinelli đã đến như một điều tất yếu.
Đánh bại Man City đã giúp bàn tay và đôi chân của Arsenal không còn run nữa. Vì họ đã đi qua được qua ngưỡng cửa tâm lý.