Gạo có thể do tự trồng lúa mà có hay mua mà có, nhưng dứt khoát không thể bỏ qua yếu tố tài chính, vật chất trên con đường đi đến vinh quang. Bóng đá là một môn thể thao ngốn nhiều tiền bạc, do đó đá bóng trong cảnh “chạy ăn từng bữa, nợ lương từng tuần” thì lom dom lắm.
Arsenal mấy năm nay nổi danh nhờ “tiền kho, gạo đụn”, mỗi kỳ chuyển nhượng lại đốt cả trăm triệu bảng trên thị thường. Nó khác hẳn cái cảnh “vay bò gạo nấu mẻ cơm chiều” ở cuối triều đại Arsene Wenger. Khi đó, Arsenal hầu như không có “bom tấn” chuyển nhượng nào mà chỉ toàn “bom tấm”.
Họ cũng nổi tiếng vì trò đi giật lúa non của ruộng nhà khác mà vụ Cesc Fabregas của Barca là ví dụ kinh điển. Ông giáo làng Wenger cứ viện lý do “xây sân Emirates nên hết tiền” để biện minh cho chu kỳ giật gấu vá vai của Arsenal khi đó. Kể cũng đúng, tiền ít mà muốn xây nhà to thì phải nhịn ăn tiêu chứ còn gì, nguồn lực có hạn, đành “xay lúa thì thôi bế em”.
Nhưng trong khoảng 4 năm trở lại đây, Arsenal bắt đầu tung tăng đi chợ và mua bán khá thoáng tay. Ông chủ Mỹ lên cầm trịch, tiền nong bắt đầu chảy vào, cỗ máy cọt kẹt khi xưa lại nghiến các bánh răng kèn kẹt để nâng cấp đội hình.
Arsenal thoáng đến nỗi mua trung vệ Saliba từ năm 2019, nhưng chỉ để cho hết đội này đến đội khác mượn. Còn mới nhất, họ vừa hoàn tất hợp đồng kỷ lục CLB, Declan Rice với giá 105 triệu bảng. Rõ ràng “ăn chơi không sợ mưa rơi”, các CLB ở Premier League đều nhìn Arsenal với con mắt ngưỡng mộ.
Chỉ có điều, ở giai đoạn mua bán tằn tiệm cuối thời Wenger hay ở thời đại “shopping” sang chảnh, đếm tiền không nổi gai ốc này, Arsenal vẫn không thành công. Chức vô địch Premier League gần nhất đã cách mùa giải 2023/24 sắp tới tròn 20 năm. Thành tựu đáng kể của Pháo thủ chỉ dừng đến FA Cup.
Mùa trước, với màn mua sắm rầm rộ khi tậu 2 nhà ĐKVĐ là Gabriel Jesus và Zinchenko từ Man City, Arsenal đã tiến rất gần đến chức vô địch Premier League. Thế nhưng, do Man City nhiều gạo hơn, lắm tiền hơn, lại quen đua vô địch hơn nên Arsenal lại thất thế.
Còn bây giờ, khi Arsenal đã mua được một loại “gạo” mà chính Man City cũng đã chào thua trước giá rao bán của West Ham, liệu NHM đội bóng này có hy vọng sẽ nên cơm cháo gì không? Bởi có gạo rồi, nhưng làm thế nào để biến gạo đó thành cơm ngon ngọt dẻo mềm lại phải nhờ tay người nấu.
Đúng là bóng đá cần “mạnh vì gạo” nhưng nó cũng cần đến những tay thợ khéo. Đơn cử như ở MU thời Sir Alex Ferguson, cầu thủ toàn loại “gạo hẩm” ấy thế mà thổi thế nào đều thành xôi thơm cơm dẻo, vô địch dễ như ăn kẹo. Đến sau khi Sir Alex giải nghệ, trong tay HLV khác, MU hiện hình luôn là “hàng chợ”.
Có khả năng để hy vọng vào tay Mikel Arteta. HLV này có lẽ ăn được chân truyền của Pep Guardiola nên cầm quân đâu ra đấy. Cũng hy vọng rằng, sao 30 năm ăn bo bo, cơm độn khoai sắn, cuối mùa này, Arsenal sẽ xơi bát cơm thơm. Nếu không phí 105 triệu bảng lắm!