Công việc của Ole Gunnar Solskjaer không phải là nâng cao chất Quỷ Đỏ ở Old Trafford. Không sau 1.041 ngày. Những tuyên bố về thành công được đưa ra khi ông xuất hiện đã lỗi thời từ lâu. Nếu công việc của Man United chỉ là khiến mọi người mỉm cười, hãy thuê một diễn viên hài.
Những gì Man United cần là một người quản lý, một HLV, một nhà lãnh đạo. Họ cần một ai đó không phải Sir Alex Ferguson là ông chủ hoặc đắm chìm trong lịch sử hiện đại của CLB – và đó chỉ là lịch sử hiện đại bởi vì trước khi chức vô địch nước Anh cuối cùng của Man United xuất hiện vào năm 1967 – nhưng có thể giành được các danh hiệu và nâng cấp cầu thủ.
Đội bóng của Solskjaer vẫn chiếm vị trí thứ hai của mùa giải trước nhưng Liverpool đã có những tiền vệ trung tâm tốt nhất của họ, Fabinho và Jordan Henderson. Trong khi đó, dù Chelsea đang ở một trong những năm chuyển giao thế hệ nhưng bằng cách nào đó đã trở thành nhà vô địch của châu Âu.
Liệu Man United có kết thúc mùa này với vị trí á quân trước Liverpool có Virgil van Dijk hay với Thomas Tuchel tại Stamford Bridge ? Ý tưởng rằng Man United không cần một nhân vật như Antonio Conte để xây dựng một lực lượng dường như quá khó hiểu và nhiều biến cố.
Vâng, Solskjaer có vẻ là một người đàn ông tốt, ngay thẳng. Vâng, rất nhiều đồng đội cũ của ông vẫn là bạn của ông và muốn ủng hộ, động viên hơn là chỉ trích. Chúng ta có thể hiểu những mâu thuẫn của họ. Tuy nhiên, vào thời điểm này, mọi thứ đang rất khác.
Thực tế là, vẫn chỉ Louis van Gaal và Jose Mourinho đã không thể biến Man United thành những kẻ chinh phục thực sự mặc dù họ đã đem lại một vài danh hiệu ở thời hậu Ferguson. Điều đó không có nghĩa là BLĐ nên từ bỏ những nhân vật có kinh nghiệm, có hồ sơ theo dõi và bản lĩnh.
Man United cần một huấn luyện viên ưu tú, đã được kiểm chứng về chất, để làm việc với những cầu thủ ưu tú, đã được kiểm chứng. Người ta nói rằng Man United sẽ không có một suất nào lọt vào đội hình tiêu biểu kết nhưng điều đó không hoàn toàn đúng. Harry Maguire, Paul Pogba , Bruno Fernandes hoàn toàn đủ khả năng. Nhưng không phải bây giờ.
Và Jurgen Klopp biết những gì Cristiano Ronaldo có thể mang lại cho Man United. Sau khi ký hợp đồng, khi được hỏi liệu anh có hạnh phúc khi Ronaldo gia nhập Man United chứ không phải Manchester City hay không, Ronaldo thừa nhận: “Không, tôi không thể nói điều đó”.
Suy luận đã rõ ràng. Bất kỳ đội nào có Ronaldo ngay lập tức là mối đe dọa lớn với Premier League. Man United bây giờ cần một ai đó để biến điều đó thành hiện thực. Những kinh nghiệm trong quá khứ với Mourinho và Van Gaal là không liên quan. Man United cần hướng đi tốt hơn hiện tại.
Các CLB khác hiểu điều này. Roman Abramovich đã bổ nhiệm người vô địch World Cup 2002 là Luiz Felipe Scolari hay người được cho là HLV trẻ sáng giá nhất châu Âu Andre Villas-Boas hay Maurizio Sarri, người mà theo Pep Guardiola, đã chơi thứ bóng đá xuất sắc nhất châu Âu vào vị trí thuyền trưởng.
Không ai trong số họ hoàn thành tốt nhiệm vụ. Điều đó không có nghĩa là Chelsea từ bỏ ý tưởng về một HLV có khả năng biến đổi đội bóng và khả năng duy trì phong độ cao. Abramovich đã sa thải Frank Lampard và đưa về Tuchel. Ông ấy không chọn một cuộc sống yên tĩnh và không ưu tiên tâm trạng vui vẻ hơn hiệu suất.
NHM Chelsea vẫn yêu Lampard, họ vẫn thích hát tên anh ấy nhưng họ yêu chức vô địch Champions League nhiều hơn, nếu không muốn nói là hơn thế nữa. Thật khắc nghiệt với những gì đã xảy ra ở Chelsea mùa trước. Lampard vẫn là một phần rất lớn trong thành công gần đây vì ông đã niềm tin vào những cầu thủ trẻ như Mason Mount và Reece James.
Tuy nhiên, nhà vô địch châu Âu không thể tranh cãi về việc bổ nhiệm Tuchel. Ngày càng khó để có thể giúp Man United tiến bộ dưới thời Solskjaer, một huyền thoại của đội bóng khi còn thi đấu. Không ai ở nơi này cho thấy nỗ lực hiện đang tiếp tục nhiệm vụ phục hưng.
Aaron Wan-Bissaka trông không phải là một cầu thủ xuất sắc hơn khi còn ở Crystal Palace, cũng như Maguire ở Leicester. Pogba tốt hơn nhiều khi thi đấu cho ĐT Pháp. Marcus Rashford, Mason Greenwood và Scott McTominay cũng không tiến bộ nhiều.
Fernandes cũng không hiệu quả như khi anh đến còn Jadon Sancho không thể góp mặt trong đội. Fred vẫn không giữ phong độ phập phù như mọi khi. Còn Ronaldo? Man United phát huy hết điểm yếu cũng như điểm mạnh của anh ấy. Anh vẫn ghi 11 bàn sau 11 trận mùa này, cho CLB và ĐTQG, nhưng không ghi bàn nào kể từ ngày 19/9 tại West Ham.
Nó cho thấy rằng mặc dù danh tiếng của Ronaldo đã tạo ra sự hoảng loạn trong làng bóng đá châu Âu và quốc tế, nhưng ở đây phe đối lập nghiên cứu bằng chứng và kết luận rằng nó chỉ là con hổ giấy. Ronaldo đang đánh mất yếu tố đáng sợ dưới thời Solskjaer.
Và mấu chốt là đây – 1.041 ngày. Sau 1.041 ngày, không HLV nào có thể hy vọng thay đổi đội bóng một cách mơ hồ. Cần phải có những tiến bộ hữu hình và cụ thể là sự hiệu quả của lối chơi và thành tích. Tuy nhiên, Solskjaer, giống như các cầu thủ của mình, đang đi lùi.
HLV này không còn có thể tiếp tục phong cách của Mourinho. Ông không còn có thể dành lời khen cho ánh nắng, ánh trăng và những rung cảm tốt đẹp nữa. Các trận đấu chiến thắng cũng tạo ra sự tích cực. Klopp đã luôn nở một nụ cười tuyệt vời. Nhưng chúng sẽ thấy nhiều thứ hơn chỉ khi Liverpool chiến thắng.
Man United đã không sai khi giao cho Solskjaer công việc quan trọng. Ông xứng đáng với điều đó, không chỉ với cách ông nâng cao vị trí sau khi kết thúc cuộc đối đầu tiêu chuẩn với thời của Mourinho, mà bởi vì Man United đã tiến bộ dưới thời anh ấy.
Họ đã giành chiến thắng trong các trận đấu lớn, tiếp tục thăng tiến và có thể tin rằng Solskjaer là một HLV có tiềm năng, mà thành tích tệ hại chỉ là do không gặp thời. Có thể, nếu được cung cấp nhân sự tốt hơn và môi trường CLB lành mạnh hơn, Solsa sẽ phát triển mạnh mẽ.
Nhưng các giám đốc điều hành của Man United đang tìm kiếm điều gì? Đó có phải là một cuộc sống yên tĩnh? Bóng đá ưu tú không phải là thứ đó. Có những thách thức liên tục, nhu cầu tiến bộ, các tiêu chuẩn phải được đặt ra.
Chelsea đang trong một cuộc chiến lâu dài để duy trì các tiêu chuẩn cao nhất, Man có Guardiola đã đặt nền móng cho sự xuất hiện của mình trong nhiều năm, Liverpool đã không nghỉ ngơi cho đến khi họ có được Klopp, một sự phù hợp tuyệt vời ở CLB về mặt chuyên môn và cảm xúc.
Man United đã được điều gì đó, không phải về việc tuyển dụng vì họ cũng mua sắm rầm rộ. Nhưng người ta thấy Solskjaer ít đòi hỏi hơn đáng kể so với những người tiền nhiệm của mình. Ông đã xóa đi được đám mây đen u ám thời Mourinho cho dù Ed Woodward vẫn là người đưa ra thông báo của mình trong hòa bình.
Nhưng nếu Solskjaer chỉ hoạt động như một lá chắn cho những chủ sở hữu không nổi tiếng thì sự bảo vệ đó sẽ nhanh chóng phai nhạt. Đáng chú ý là vào Chủ nhật thảm họa vừa qua không có cơn thịnh nộ nào nhắm vào nhà Glazer. Ngay cả những CĐV cực đoan cũng không đổ lỗi cho ban lãnh đạo vì trận thua đậm nhất trước Liverpool.
Họ biết nơi dừng lại lần này. Các cầu thủ, vâng, nhưng cả HLV nữa. Họ đã vô cùng ủng hộ đội bóng. Họ đã dành cho Solskjaer thời gian, sự động viên, tình yêu và sự tôn trọng. Ông vẫn là một người hùng ở Old Trafford. Nhưng Man United cần phải chấn hưng và có những HLV sẵn sàng chinh phục họ.
Chẳng hạn như Antonio Conte. Đây là một HLV đang thất nghiệp và có bản lý lịch chiến thắng ở bất cứ đội bóng nào. Song vào hôm Chủ nhật, Gary Neville đã đặt ra lý do tại sao Conte không nên trở thành HLV của Man United. Neville trông có vẻ đau khổ khi cố gắng bảo vệ người bạn Ole của mình.
Lập luận của Neville là Conte không phù hợp với Man United. Nhưng điều đó có nghĩa gì? Rằng sự hiện diện của Conte không dễ dàng khiến thời kỳ đỉnh cao quay trở lại? Rằng đây không phải là một phần của kết cấu hay văn hóa của Man United? Rằng Conte không phải là người hiểu Man United?
Vâng, nếu có được những điều đó thì sẽ tốt hơn. Cũng giống như sẽ thật tuyệt vời nếu Glenn Hoddle là HLV vĩ đại nhất của Tottenham và Lampard đạt được thành tựu của Tuchel tại Chelsea. Nhưng Man United đã sử dụng người hùng cũ nhưng không đem lại hiệu quả.
Conte đã đến Juventus – nơi ông cũng một là Solskjaer ở Juventus bởi ông đã giành được 5 Scudetto và 1 chức vô địch Champions League với tư cách là cầu thủ. Sau đó, ông tiếp tục giành được 3 Scudetto trên cương vị HLV của CLB này.
Ông cũng đã mang lại danh hiệu Premier League cho Chelsea sau khi cán đích ở vị trí thứ 10 ở mùa giải trước. Sau đó, ông đến Inter Milan và giành Scudetto đầu tiên cho Inter sau 11 mùa giải. Conte là một sát thủ săn danh hiệu? Đúng nhưng như vậy thì sao? Vấn đề là Conte chưa ở CLB nào quá lâu.
Không ai nghĩ rằng Guardiola sẽ có mùa giải thứ năm tại Man City nhưng nếu được cung cấp điều kiện phù hợp nên HLV vẫn ở lại. Conte có thể đòi hỏi, nhưng chúng ta đừng bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai đó như Ferguson, người đã ngồi ghế HLV 27 năm tại Man United.
Vì vậy, Conte chỉ là một tay săn danh hiệu ngắn hạn? Không cần thiết. Conte rời Juventus để trở thành HLV ĐT Italia có lẽ vì ông thất vọng với những gì được cho là thiếu đầu tư của CLB trong năm cuối cùng của mình ở đây. Điều này có thể không là vấn đề tại Man United nhưng vẫn còn câu hỏi khác.
Conte đã đối xử rất phũ với Diego Costa ở Chelsea, điều đã được CLB này công bố công khai với thái độ đầy tức giận khi bị làm hỏng cơ hội bán tiền đạo ngựa chứng này với giá cao. Một lần nữa điều này nghe có vẻ là một vấn đề rất cục bộ. Rất ít CLB, sau khi giành được danh hiệu, sẽ bênh cầu thủ thay vì HLV như Chelsea.
Cuối cùng, tại Inter, CLB đã dành cả mùa hè để bán đội bóng đã cùng Conte giành được danh hiệu khiến HLV thất vọng vô cùng. Romelu Lukaku đến Chelsea, Achraf Hakimi đến PSG, ngược lại Inter chỉ tiến hành các vụ mua cầu thủ rẻ tiền. Inter đã kiếm được 145 triệu bảng trên thị trường chuyển nhượng mùa Hè qua.
Vậy có gì ngạc nhiên khi Conte đã thất vọng, một lần nữa, đây sẽ là một vấn đề như thế nào ở Man United giàu có? Vậy tại sao việc bổ nhiệm HLV này lại khiến họ lo lắng? Conte đang đòi hỏi, điều đó là đúng. Ông muốn kiểm soát việc chuyển nhượng và sẽ không quan tâm đến những cái tên chỉ vì lợi nhuận.
Nếu ông nghĩ Ronaldo là một món đồ xa xỉ, ông sẽ nói thẳng điều đó với CLB. Vậy mà điều này có tệ hại không? Chúng ta có thể giả định rằng một cầu thủ và HLV 10 lần đoạt danh hiệu này biết nhiều hơn về bóng đá hơn Woodward hoặc giám đốc điều hành Richard Arnold?
Các nghi ngại khác cũng liên quan tới thứ bóng đá của ông. Có vẻ như mọi người rất chóng quên. Có thể Man City đã viết lại các kỷ lục dưới thời Guardiola nhưng nhiều đỉnh cao do Chelsea thời Conte thiết lập.
Mùa 2016/17, Chelsea đã phá kỷ lục về số trận thắng trong một mùa giải Premier League (30), cân bằng kỷ lục về số trận thắng liên tiếp (13) và chiến thắng trên sân nhà và sân khách trước các đội bóng khác nhau (12). Tổng số điểm của Chelsea là cao thứ hai trong lịch sử – 93. Họ ghi 85 bàn sau 38 trận, nhiều hơn Man United thời Ferguson.
Tuy nhiên, Conte, rõ ràng, có thể là một HLV quá thực dụng với Old Trafford. Một lần nữa, điều đó có nghĩa là gì? Hàng phòng ngự của những đội bóng của Conte không thường xuyên bị phá vỡ và điều này hoàn toàn trái ngược với những gì Man United đang thể hiện.
Nhưng trong tình thế hiện tại, khi Premier League có tới 7 “tay to” tranh nhau vị trí trong Top 4, tài năng của cầu thủ và năng lực của HLV tại Man United đang thua kém đáng kể so với các đối thủ cùng thời ở một khía cạnh nào đó. Họ không có một chiến lược gia tầm cỡ như Guardiola, Klopp và Tuchel.
Man United vì thế phải tìm cách khôi phục lợi thế tài chính đó mà đang thiếu hụt. Nhưng chẳng ai có thể làm được điều gì nếu họ không muốn thay đổi bóng đá. Họ thích một cuộc sống yên tĩnh khi vẫn kiếm tiền tốt. Có thể, việc đòi hỏi thay đổi HLV với Man United vào lúc này là buồn cười. Do đó, Conte vẫn chỉ là một tin đồn.