Phóng viên: Những trận bóng đầu tiên của anh hẳn là diễn ra ở Guinea-Bissau?
Tôi sống cùng mẹ, các anh chị em ruột, anh chị em họ và bà ngoại trong một căn nhà ở quận Sao Paulo, phía Tây Bắc của thủ đô Bissau của Guinea-Bissau. Tôi nhớ mình bắt đầu đá bóng trên phố cùng các anh họ khi mới 3 tuổi.
Chúng tôi thường đá chân đất, đứa nào xịn thì có đôi dép nhựa. Thường thì chúng tôi đá quả bóng làm bằng mớ tất được cuộn lại. Mãi chúng tôi mới kiếm được một quả bóng cao su, nhưng rồi một đứa sút nó vào cái gì đó nhọn và thế là thôi.
Phải đến năm 6 tuổi anh mới đến Tây Ban Nha nhỉ?
Đó là năm 2009, tôi cùng mẹ và các anh chị em chuyển đến sống ở Tây Ban Nha. Trước đó, tôi chưa từng gặp cha mà chỉ biết ông qua những bức ảnh, dù vẫn nói chuyện điện thoại. Tôi nhớ mình đã lao vào vòng tay ông ấy khi chúng tôi gặp nhau ở sân bay. Ông ấy đã phải một mình tới châu Âu để kiếm tiền khi tôi còn rất nhỏ. Cha tôi nói mình từng là một cầu thủ ở Guinea-Bissau và luôn khẳng định tài năng của anh em tôi có gene của ông ấy, nhưng chúng tôi chẳng tin (cười).
Thời thơ ấu của anh ở Seville diễn ra như thế nào?
Hồi mới sang, chúng tôi chỉ ngồi nhà vì chẳng quen ai và cũng không biết gì về văn hóa nơi đây. Chúng tôi phải thích nghi dần dần, và tôi phải đi học cùng những đứa nhóc chưa đến 1 tuổi vì lúc đó, tôi chưa biết tiếng Tây Ban Nha. Nhưng chúng tôi học mọi thứ rất nhanh. Tôi nhớ có một hôm, tôi và anh trai Braima đến chơi bóng ở sân thể thao gần đó. Và ngay hôm sau, tất cả đều nói về chúng tôi vì không ai thắng được đội tôi cả.
Đó cũng là những bước tiến đầu tiên trong sự nghiệp của anh?
Khi mới đến Tây Ban Nha, chúng tôi chơi bóng đá ở Herrera và futsal tại Peloteros. Sau một giải đấu mà đội Herrera của chúng tôi thắng Sevilla 7-4, Sevilla đã tuyển cả hai anh em tôi. Một năm sau, Barca tiếp cận nhưng chỉ anh tôi đến La Masia, còn tôi thì vướng thủ tục. Trong cả năm sau, tôi dự nhiều giải futsal cùng Peloteros, và từng thắng một giải có Real Madrid, Atletico và Getafe. Tôi cũng thử việc ở Real Madrid nhưng không gia nhập vì lúc đó, CLB không có ký túc xá cho cầu thủ trẻ. Vậy là chúng tôi quyết định rằng Barca là lựa chọn tốt nhất.
Những năm tháng ở La Masia của anh diễn ra như thế nào?
Càng gần Barcelona, tôi càng lo. Tôi thậm chí không chắc mình có muốn đến La Masia không nhưng sau 1 tuần, tôi không muốn rời đó nữa. Tôi gia nhập Barca năm 2012, khi La Masia vừa được trùng tu và đội bóng đang ở đỉnh cao. Cơ sở vật chất rất hiện đại, có cả một phòng vui chơi với bóng bàn, billiard và những thứ tôi chưa từng thấy. Nhưng điều tuyệt nhất là các HLV xuất sắc. Ban đầu, tôi rất thích thể hiện nhưng Marc Serra, HLV đầu tiên của tôi ở La Masia, đã dạy cho tôi cách tôn trọng đối thủ. Ông ấy cũng khuyến khích tôi ghi nhiều bàn hơn, thay vì làm những động tác thừa thãi.
Thần tượng hồi nhỏ của anh là ai?
Mỗi lần ra sân tập, chúng tôi lại chạy như điên về chỗ đội một đang tập luyện. Vì ở đó, chúng tôi được chiêm ngưỡng Leo (Messi), Xavi, Iniesta, Villa, Pedro, Valdes, Puyol… Họ đều là những thần tượng của chúng tôi. Tôi từng được chụp ảnh cùng Cesc Fabregas và Dani Alves. Mùa trước, khi Dani trở lại Barca tôi đã cho anh ấy xem lại bức ảnh ấy.
Tuần đầu tiên ở đội một của anh diễn ra thế nào?
Khi lần đầu được gọi lên tập cùng đội một, tôi đã lập tức gọi cho cha và tôi nghĩ đó là lần duy nhất, ông ấy không nhấc máy. Thế là tôi gọi cho mẹ và bắt đầu khóc trong vui sướng. Lúc mới bước vào phòng thay đồ, tôi không dám tin vào mắt mình khi thấy Luis (Suarez), Leo (Messi) và những người khác. Tôi chỉ ngồi im lặng và nghĩ chắc mình chỉ được gọi lần này thôi. Vậy mà sau đó, tôi đã tập cùng họ ba buổi và có tên trong danh sách cho trận gặp Betis. Tôi chạy khỏi phòng và gọi cho cha. Lần này thì ông ấy nhấc máy và dù cha đang đưa anh tôi gia nhập một CLB khác, họ đã tức tốc quay về Barcelona.
Trận ra mắt với Betis hẳn là rất đáng nhớ nhỉ?
Phải, cả tuần đó tôi không ngủ nổi. Tôi đã luôn tưởng tượng đến cảnh thi đấu ở Camp Nou, nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh. Khi khởi động, Jordi Alba đã khuyên tôi thả lỏng. Nhưng lúc được HLV Ernesto Valverde gọi ra thay người, tim tôi vẫn đập thình thịch. Nó giống như một giấc mơ và cuộc đời tôi cũng thay đổi sau trận đấu đó.
Và anh đã trở thành chủ nhân của một loạt kỷ lục?
Tôi không chú ý lắm, cho đến khi được Xavier Alegria, cán bộ truyền thông của Barca thông báo sau trận. Tôi đã rất ngạc nhiên khi biết mình trở thành cầu thủ trẻ nhất ghi bàn cho Barca ở La Liga hay Champions League, vì không hề chờ đợi điều đó. Qua thời gian, tôi nhận thức được niềm vinh dự và tự hào khi xác lập những cột mốc này. Nhưng tôi cố gắng tập trung thi đấu và không tự đặt mình dưới quá nhiều sức ép.
Quan hệ giữa anh với Messi ra sao?
Sau trận ra mắt của tôi trước Betis, Leo đã chờ ở phòng thay đồ để chúc mừng cả đội sau chiến thắng. Rồi anh ấy bất ngờ ôm lấy tôi. Phóng viên ảnh của đội đã chụp được khoảnh khắc ấy và sau đó, Leo đăng nó lên Instagram. Ngay lập tức, tôi nhận được hàng triệu tin nhắn. Đến giờ tôi vẫn giữ bức ảnh ấy ở một nơi trang trọng trong nhà. Những gì một siêu sao như anh ấy đã làm thực sự rất quan trọng với tôi. Nó giúp tôi có thêm động lực, giống như Leo từng có từ Ronaldinho.
Thế những người khác thì sao?
Ngay từ đầu, họ đã chào đón tôi như những người anh lớn. Họ không ngại nhắc tôi nên hoặc không nên làm gì ở cả trong lẫn ngoài sân cỏ. Tôi hay trò chuyện với Alba, vì chúng tôi chơi cùng cánh. Busi (Busquets) thì luôn nói tuột mọi thứ, dù bạn có thích hay không. Còn Pique lúc nào cũng khoái pha trò.
Anh còn nhớ về lần đầu được gọi vào đội tuyển Tây Ban Nha không?
Tôi đến Tây Ban Nha năm 2009, khi mới 6 tuổi, giữa hai lần La Roja vô địch EURO 2008 và World Cup 2010. Lúc đó tôi đã tự nhủ: “Một ngày nào đó mình sẽ chơi cho đội bóng này”. Khi lần đầu được HLV Luis Enrique triệu tập vào tháng 8/2020, tôi đang đi nghỉ ở Bồ Đào Nha với bạn tôi, Marc. Chính cậu ấy đã thông báo tin này, và rồi tôi phải rút ngắn kỳ nghỉ để trở lại Tây Ban Nha.