Al-Saadi Gaddafi vừa được trả tự do sau 7 năm ngồi phía sau song sắt. Với những người Italia tiếp xúc và làm việc với Al-Saadi, anh hiện lên là chàng hoàng tử đầy khiêm tốn của Serie A.
Lịch thi đấu Serie A 2021/2022
Bảng xếp hạng Serie A 2021/2022
Lịch trực tiếp mới nhất
Al-Saadi để lại dấu ấn ở Serie A như thế nào?
Sau khi chế độ của nhà lãnh đạo Muammar Gaddafi sụp đổ vào năm 2011, Al-Saadi sống lưu vong ở Niger cho tới khi bị dẫn độ về Libya 3 năm sau đó. Al-Saadi bị cáo buộc liên quan tới cái chết của một số NHM vào năm 1996, cũng như cái chết của cầu thủ nổi tiếng Bashir al-Riyani vào năm 2005, người từng có nhiều chỉ trích nhằm vào chế độ của nhà Gaddafi.
Nhưng với các tifosi, Al-Saadi hiện lên là một cầu thủ bóng đá đầy chuyên nghiệp. Năm 2003, vị chủ tịch hay gây tranh cãi Luciano Gaucci của Perugia đã ký hợp đồng chuyên nghiệp với Al-Saadi, anh mặc chiếc áo số 19. Tất nhiên mục đích chính không phải để chơi bóng, mà nhằm củng cố các mối quan hệ của Gaucci với giới chính trị gia.
Nếu nói về “sự nghiệp” chơi bóng của Al-Saadi ở Italia, chẳng có gì đáng kể bởi trong 4 năm từ 2003 đến 2007, Al-Saadi chỉ chơi đúng 2 trận chính thức và đều chỉ vào sân ở cuối hiệp 2, dù anh khoác áo tới 3 CLB khác nhau (Perugia, Udinese và Sampdoria).
Nhưng Al-Saadi luôn gây ồn ào ở mọi nơi mà anh đặt chân đến trên đất Italia. Bất kể trận đấu hay buổi tập nào mà vị hoàng tử của Libya thời ấy xuất hiện, cả một đội ngũ an ninh hùng hậu có mặt để kiểm soát nguy cơ khủng bố. Al-Saadi lái chiếc Lamborghini màu vàng nổi bật, xung quanh là rất nhiều vệ sĩ. Al-Saadi cũng luôn thuê nguyên 1 tầng khách sạn dành cho riêng mình để tránh bị làm phiền. Khi khoác áo Udinese, Al-Saadi thậm chí luôn thuê riêng một phòng cho hai chú chó Dobermann của mình và vị HLV của chúng.
Hậu vệ Salvatore Fresi chỉ có sự nghiệp bình thường, nổi bật nhất là 5 năm khoác áo Inter. Nhưng trong một thời gian ngắn khoác áo Perugia vào năm 2004, Fresi chính là người bạn thân nhất của Al-Saadi. Họ cùng trú ngụ ở tòa nhà Brufani Palace, thường xuyên ăn tối với nhau tại Udine.
“Tối nay, bạn sẽ đi với tôi”, thỉnh thoảng Al-Saadi vẫn nói với Fresi như vậy, một trong số ít câu tiếng Italia mà vị hoàng tử này học được. Sau đó, phiên dịch của Al-Saadi sẽ giải thích cho Fresi bằng tiếng Italia rằng khi vị hoàng tử này nói vậy nghĩa là họ sẽ đến Milano. Al-Saadi có một chuyên cơ ở phi trường, sẽ đưa họ đến Milano để ăn tối, đi chơi với bạn bè ngoài thế giới bóng đá tại thành phố hoa lệ này 1 đêm, rồi trở lại Perugia để tập luyện vào sáng hôm sau.
Hết lòng vì bóng đá
Fresi mô tả cuộc sống rất xa hoa của Al-Saadi, nhưng thực tế vị cựu hoàng tử Libya này lại là người khiêm tốn, dễ gần với NHM. Đồng thời khi không chơi bóng, Al-Saadi cũng đóng góp rất nhiều cho bóng đá nói chung.
Al-Saadi từng thuê Diego Maradona làm HLV kỹ thuật, VĐV điền kinh huyền thoại người Canada Ben Johnson làm HLV thể lực cho riêng mình. Dĩ nhiên, những khoản đầu tư đó không có hiệu quả bao nhiêu bởi Al-Saadi vốn dĩ không phải cầu thủ có tài. Nhưng Al-Saadi đã làm được nhiều việc khác cho bóng đá.
Chẳng hạn khi còn ở Libya, Al-Saadi đã vận động để tái khởi động giải bán chuyên khi hệ thống này đã bị khai tử, đồng thời bỏ tiền túi thuê HLV “xịn” cho ĐTQG Libya. Do là Juventino, Al-Saadi từng bỏ tiền mua một khoản cổ phần nhỏ (7,5%) của Juventus để trở thành giám đốc CLB này. Tiếp đó lại tác động để tổ chức trận Siêu Cúp Italia 2002 tại thủ đô Tripoli ở Libya.
Ở tuổi 49, Al-Saadi được trả tự do và ngay lập tức bay sang Thổ Nhĩ Kỳ. Chưa có gì rõ ràng về những việc có thể xảy ra, nhất là khi khối tài sản của nhà Gaddafi đã bị phong tỏa, nhưng với tình yêu bóng đá vô bờ bến của Al-Saadi, không loại trừ khả năng ông sẽ còn tiếp tục đầu tư, tác động tới bóng đá.