Lập gia đình nên Đỗ Thị Nguyên đành phải gác lại niềm đam mê sân cỏ dù chị là một hậu vệ cứng cựa của Phong Phú Hà Nam. Nhưng tình yêu với trái bóng tròn vẫn tiềm ẩn và có lúc trỗi dậy mỗi khi xem các đồng nghiệp thi đấu. Thấm hiểu được nỗi khát vọng muốn trở lại sân cỏ của người bạn đời, chồng chị đã đồng ý cho Đỗ Thị Nguyên quay trở lại với trái bóng tròn sau 2 năm tạm xa cách.
“Không ít lần rơi nước mắt trong cuộc chiến tâm lý khi dừng lại hẳn hay trở lại với nghiệp cầu thủ. Chồng cũng chơi thể thao nên tôn trọng đam mê của vợ. Trước khi quay trở lại với bóng đá, tôi cũng đã trao đổi với gia đình hai bên nội ngoại. Ban đầu, gia đình bên ngoại không đồng ý nhưng rồi cũng xuôi theo mong muốn của tôi. Tôi bắt đầu trở lại từ giải futsal nữ được tổ chứ tại Hà Nam (hồi tháng Hai vừa qua) và sau đó, được gọi vào ĐT futsal nữ Việt Nam”, Đỗ Thị Nguyên nhớ lại.
Nhưng chị cho biết, việc xa đứa con mới sinh chỉ hơn nửa tuổi thực sự khiết chị day dứt không nguôi. Bởi tập trung cùng ĐT Futsal nữ Việt Nam để chuẩn bị cho SEA Games 31 cũng đồng nghĩa là những tháng ngày xa con đằng đẳng khi đội tập trung tại TP.HCM. Ngay cả khi đội trở về từ Bahrain và tiếp tục tập luyện tại Hà Nam quê nhà thì Đỗ Thị Nguyên cũng không muốn phá vỡ quy tắc trong tập trung tập luyện dù tưởng sẽ có thời gian để gần gũi con nhiều hơn.
“Kể từ khi trở về sau chuyến tập huấn tại Bahrain từ ngày 30/4 cho đến nay, tôi chỉ mới về thăm con 1 đêm duy nhất dù nhà chỉ cách chỗ ĐT futsal nữ Việt Nam lưu trú có 20 km”, fixo của ĐT futsal nữ Việt Nam cho biết. Giải đáp cho thắc mắc của chúng tôi, Đỗ Thị Nguyên cho biết: “Tất cả các thành viên trong đội đều tập trung cao nhất cho SEA Games 31. Tôi quyết định quay lại và gác lại những nỗi niềm riêng của các nhân để hướng đến tấm HCV đầu tiên. Đó là mong ước của tất cả mọi người”.
Câu chuyện của chúng tôi có lúc phải ngắt quãng bởi Đỗ Thị Nguyên không ném được nỗi xúc động khi nhắc đến đứa con nhỏ của mình. Nhũng giọt nước mắt cũng đã lăn tròn trên khuôn mặt của người phụ nữ một con khi tâm sự “thiên thần nhỏ bé” của mình không còn nhận ra mình nữa. “Ở tầm này (hơn 7 tháng tuổi) là lúc trẻ con bắt đầu nhận biết được ai quen ai lạ. Xa con trong thời gian dài vừa qua nên khi trở về thăm, con tôi đã không nhận ra mình là mẹ nên khóc và chỉ đòi bố và bà. Tôi đã không ít lần khóc khi quyết định để con ở nhà cho chồng và gia đình nội ngoại chăm sóc để theo đuổi đam mê của mình”, Đỗ Thị Nguyên nói trong cái nấc nghẹn.
Nhưng chị cũng tự an ủi lòng mình rằng những sự hy sinh của bản thân cũng như các đồng đội sẽ được tưởng thưởng bằng tấm HCV SEA Games 31. “Nhưng hy vọng những gì mình bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng. Tôi luôn tâm niệm, những giọt nước mắt mình rơi xuống hy vọng là những giọt nước mắt hạnh phúc”, Đỗ Thị Nguyên bọc bạch. Đó không chỉ là khát khao của “người mẹ trẻ” này mà là khát vọng chung của giới mộ điệu futsal nữ Việt Nam khi đã phải 4 lần giành HCB sau người Thái Lan trong 4 kỳ SEA Games mà môn futsal được tổ chức.
Đỗ Thị Nguyên và đồng đội đã đi được 2/3 chặng đường và tấm HCV chỉ còn cách một trận đấu. Không ai khác, Thái Lan vẫn là đối trọng lớn của ĐT futsal nữ Việt Nam khi trận đấu cuối cùng giữa 2 đội vào ngày 19/5 là trận chiến quyết định đến tấm HCV.