“… Sau trận chung kết tại Istanbul vào ngày 25/5, chúng tôi vẫn còn nốt một trận nữa tại Serie A vào ngày 29/5. Chúng tôi vẫn phải lê cây thập giá nặng nhọc thêm 4 ngày nữa để bước vào trận đấu với Udinese. Cuộc hành xác giác gian khổ ấy là sự trừng phạt nặng nề nhất, xấu hổ nhất. Chúng tôi như những người đang lê từng bước đến cuộc hành hình mà mỗi bước đi đều có những ánh mắt sỉ nhục dõi theo. Tôi gần như không ngủ được suốt một thời gian rất dài. Khi cơ thể suy kiệt và thiếp đi, điều đầu tiên tôi nghĩ đến khi thức giấc là sự ghê tởm và hổ thẹn, với chính bản thân mình. Có cảm giác như tôi đang ngủ với Dudek và toàn bộ các cầu thủ Liverpool. Trận đấu với Udinese đã kết thúc với tỷ số 0-0, bàn thắng trở thành một người xa lạ hoàn hảo. Cơn ác mộng bắt đầu khi bạn chợp mắt và chỉ kết thúc khi bạn mở mắt ra…”
Đấy là những lời tâm sự đầy dày vò, đau khổ của Andrea Pirlo sau khi thất bại trở về từ Champions League, đã được anh viết trong cuốn tự truyện “Tôi tư duy nghĩa là tôi chơi bóng”. Ngày Milan thua Liverpool ở trận chung kết Champions League 2004/05, dù đã dẫn trước 3-0 sau hiệp 1. Manchester City cũng đã dẫn trước Real Madrid, cũng chơi hai trận đều hay hơn Real Madrid, với các chỉ số đều vượt trội từ kiểm soát bóng, số lần dứt điểm trúng khung thành, số cú phạt góc. Nhưng cũng như Milan, kết quả cuối cùng mà Manchester City nhận được là phải rời đi trong thất bại. Cả Milan và Manchester City đều là nạn nhân của khái niệm gọi là “cái chết bất ngờ”. Họ hay hơn, nắm thế trận trong tay, và thất bại đầy bất ngờ, chính vì hay hơn, nhiều cơ hội hơn mà cảm giác thất bại nó sẽ đau đớn hơn bội phần, nỗi day dứt cũng sẽ đeo bám lâu hơn. Hãy ví dụ ở ba cầu thủ là Riyad Mahrez, Fernandinho và Jack Grealish. Những cầu thủ đã bỏ lỡ những bàn thắng dù nó ở trong một sát na, những cầu thủ đã không tận dụng được cơ hội, hay những con người đã ích kỷ khi nghĩ mình có thể tạo ra siêu phẩm, mà không hiểu Real Madrid nguy hiểm cỡ nào. Họ sẽ dằn vặt, từ sự dằn vặt đi đến đôi chân nặng trĩu, từ những đôi chân nặng trĩu biến thành thất bại ở sân cỏ.
Hôm qua, Pep Guardiola nói “Có thể tôi không đủ tốt để Manchester City vô địch Champions League”. Ông đã nói câu ấy với một cảm giác đầu hàng và chán nản. Vâng, chán nản là kẻ thù của tất cả mọi thứ. Manchester City sẽ nghĩ gì khi cứ mộng Champions League 6 năm liên tục lại thất bại và thất bại. Còn Premier League? Sẽ suy nghĩ thêm là liệu có còn đáng để phấn đấu với từng đó năm vô địch? Chúng ta không dám chắc những suy nghĩ ấy, nhưng tâm lý thì hoàn toàn có thể hiểu được. Liverpool, đối thủ chính của họ đã có mặt ở mọi trận chung kết. Còn họ, đang bất ổn.
Milan đã mang sự đau đớn Istanbul trở về Serie A và hòa tiếp Udinese 0-0. Manchester City có vậy không?