Nếu nói về Madrid, chúng ta phải nói về Florentino. Ông ấy là người đã đưa tôi về đây, đã chào đón tôi với tất cả sự nồng nhiệt ngay từ ngày đầu. Trong 8 năm rưỡi vừa qua, giữa chúng tôi chưa bao giờ xảy ra vấn đề gì, mối quan hệ của chúng tôi là cởi mở và chân thật. Ông ấy biết tính tôi, biết rằng tôi không làm những điều điên rồ, ví dụ nói những thứ có thể gây bão với báo chí. Ông ấy biết rằng nếu có gì tôi sẽ nói thẳng với ông ấy, và mong chờ điều tương tự từ ông ấy.
Ý tưởng về chiến thắng không thay đổi, nhưng ý tưởng bóng đá thì có. Hồi 2013, khi tôi còn chơi cho Bayern của Pep Guardiola đối đầu với Real Madrid của Carlo, chúng tôi kiểm soát bóng rất nhiều, nhưng thua 0-1 ở trận lượt đi và thua tiếp 0-4 ở lượt về. Với Ronaldo và Gareth, Real Madrid đã phòng ngự sâu và tung ra rất nhiều đợt phản công tốc độ.
Hiện tại chúng tôi vẫn còn một chút cách chơi ấy vì đó là sức mạnh của chúng tôi, nhưng bên cạnh đó chúng tôi cũng có nhiều cầu thủ thích có bóng để chơi. Ý tưởng của tôi là cầm bóng, thay vì chạy theo bóng, nhưng cầm bóng không chỉ cho có, mà để khiến đối thủ mệt nhoài rồi tấn công.
Ngày nay chúng tôi kiểm soát bóng nhiều hơn 7 hay 8,9 năm trước, nhưng chúng tôi cũng biết cách chấp nhận những lúc không có bóng và cố gắng tạo ra khoảng trống để phản công.
Tôi từng nói rằng mùa giải vừa qua sẽ là mùa giải rất khó khăn với chúng tôi. Chúng tôi mất Sergio (Ramos), đội trưởng, một cầu thủ rất quan trọng. Kylian Mbappe cũng không tới; điều đó không khiến đội yếu đi, nhưng nếu anh ta tới thì chất lượng sẽ tăng lên. Chúng tôi có một tập thể tốt, nhưng đủ vô địch Champions League thì tôi không dám chắc. Ngoài ra còn phải đối mặt với những đội bóng hàng đầu ở châu Âu nữa. Thế mà không hiểu cách nào chúng tôi đã vượt qua được những hoàn cảnh ngặt nghèo nhất. Tới giờ tôi vẫn thấy ngạc nhiên. Nhưng chắc chắn là chúng tôi xứng đáng với chiến thắng này.
Câu hỏi này thực ra không khó trả lời. Tôi chắc chắn sẽ giữ 5 chiếc Cúp Champions League, bởi vì đầu tiên là vì số lượng nhiều hơn (cười), và bởi vì tôi luôn luôn ưu tiên cho sự ổn định. Chiến thắng 5 lần trong 8 năm là điều gì đó hết sức đặc biệt.
Lúc ấy tôi còn nhỏ, nhưng tôi cũng biết được nhiều chuyện qua lời kể của bố mẹ. Và tôi biết là gia đình tôi đã phải trải qua một giai đoạn rất khó khăn. Bố mẹ vì thế luôn dạy cho tôi phải biết trân trọng những gì mình có. Tôi thấy may mắn vì có được bố mẹ như thế, một gia đình như thế. Tôi luôn muốn sống một cuộc sống bình thường, sau tất cả thì đó chính là những gì anh muốn có khi đời cầu thủ khép lại. Có nhiều cầu thủ sau khi giải nghệ đã gặp nhiều rắc rối lớn, bởi vì cuộc sống của họ hầu như chỉ xoay quanh trái bóng. Với tôi thì điều quan trọng trước hết vẫn là gia đình.
Tôi không đá kiểu đường phố. Ngay từ nhỏ tôi đã luôn được các HLV chỉ bảo, và họ luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của lối chơi đồng đội. Nếu phải giải thích cách chơi thì tôi sẽ nói rằng tôi là một cầu thủ của tập thể. Tôi nghĩ là tôi có thể trở thành một nhân tố quan trọng trong đội bởi những phẩm chất của tôi giúp đội chiến thắng và kiểm soát các trận đấu.
Theo ý kiến của tôi, thành bại trong các trận đấu được quyết định ở hàng tiền vệ, trận nào anh thống trị được tuyến giữa thì trận đó anh sẽ thắng. Đó là ý kiến của tôi, có thể có chút ảnh hưởng từ Pep Guardiola. Với tôi, không cầu thủ nào có thể tự quyết định một trận đấu.
Ông ấy đã cố gắng giữ tôi tới phút cuối. Nếu tôi được chọn một HLV hoàn hảo cho cách chơi của mình thì Pep Guardiola chính là người đó. Một năm với Guardiola đã mở mang cho tôi nhiều điều và giúp tôi tiến bộ nhanh chóng. Nhưng rồi tôi phải quyết định có nên ký hợp đồng 5 năm với Bayern hay không khi Guardiola có thể rời đi sớm hơn. Mọi chuyện rồi cũng trở nên dễ dàng hơn khi tôi và Bayern không đạt được thỏa thuận về lương. Tôi đưa ra một con số tôi thấy mình xứng đáng, nhưng họ không nghĩ vậy.
Tôi biết đó là một quyết định lớn. Đấy là lần đầu tiên tôi rời nước Đức, lại cùng với đứa con chỉ mới 9 tháng tuổi. Tôi phải thích nghi với CLB, với cuộc sống ở đây, điều mà tôi chắc chắn là rất khác ở Đức. Không hề dễ dàng. Vợ tôi có cần gì thì tôi cũng chẳng thể giúp được. Nhưng thật may là CLB đã đối đãi với tôi thật tử tế. Sau 2 buổi tập, HLV nói là “ngày mai cậu sẽ đá chính” và đó là trận tranh Siêu Cúp. Điều đó đem lại cho tôi cảm giác an tâm.
Tôi biết là tôi sẽ cảm thấy rất lạ khi Đức đá trận đầu tiên. Tôi chắc chắn là mình sẽ muốn đá trận đó. Sau tất cả thì tôi đã có 12 năm chơi bóng cho đội tuyển quốc gia, và tôi thì luôn thích chơi bóng cho đội tuyển. Nhưng sau EURO tôi có cảm giác mình phải làm gì đó. Tôi biết mình vẫn đủ sức chơi bóng cho đội tuyển. Nhưng tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Bên cạnh đó, tôi cũng cho rằng có những cầu thủ đang tuổi 20, 21 muốn được ra sân nhiều hơn. Ở tuổi của họ tôi cũng nghĩ vậy. Và cuối cùng, tôi không muốn đến lúc ai đó nói với tôi rằng tốt nhất là tôi nên dừng lại.
Đó là đôi giày Adidas làm riêng cho tôi. Gọi là mê tín cũng được. Nhiều người bảo tôi bị điên, tôi nghĩ cũng không sai. Để giải thích thì đơn giản là thế này: trước đây các đôi giày được sản xuất với một loại vật liệu khác, bây giờ người ta không làm thế nữa. Nhiều cầu thủ không quan tâm nhưng tôi thì có. Tôi cảm thấy thoải mái hơn khi đi giày với chất liệu cũ. Ngoài ra tôi chọn màu trắng vì thấy nó đẹp hơn. Đá trên sân nhà trong trang phục toàn trắng khiến tôi cảm thấy đồng điệu hơn. Nên tôi đề nghị Adidas làm riêng cho tôi những đôi giày như thế. Họ không thích đâu, nhưng dù sao thì họ cũng là Adidas mà (cười).