Nói Tottenham là bệ phóng cho Eriksen là không hề quá. Ngày chuyển tới đội bóng thủ đô London, vào mùa Hè năm 2013, Eriksen dù sao vẫn chỉ là một ngôi sao trẻ, với “vốn liếng” là ba năm chơi bóng cho Ajax. Đó là thời điểm anh được đặt trước ngã ba đường – hoặc là có tất cả, hoặc là không có gì cả. Rất nhiều ngôi sao rời Ajax cùng lúc với Eriksen đã thất bại, nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên nếu ngôi sao người Đan Mạch cũng gặp phải một kết cục tương tự.
Nhưng sau 7 năm gắn bó với Tottenham, Eriksen có thể tự tin khẳng định anh đã làm được những gì tốt nhất có thể. Tiền vệ người Đan Mạch nhanh chóng trở thành trung tâm trong lối chơi của Spurs nhờ sở hữu một tổ hợp phẩm chất đáng kinh ngạc. Anh vừa có sự sáng tạo của một số 10, đồng thời lại có sự bền bỉ của một số 6. Anh có thể đá ở trung tâm, cánh trái, cánh phải, thậm chí chơi tiền đạo, và ở bất kỳ vị trí nào cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Ngày quyết định rời Tottenham, Eriksen chọn đi theo lời kêu gọi của Conte. HLV người Italia lúc đó đang dẫn dắt Inter Milan. Khó có thể nói rằng đó là một mối quan hệ trọn vẹn, khi Eriksen mất khá nhiều thời gian để thuyết phục Conte, và tới khi thuyết phục được rồi thì Conte lại rời Inter, còn bản thân Eriksen cũng không thể thi đấu thêm cho Inter sau vụ đột quỵ ở EURO 2020. Ngày gặp lại, chắc họ cũng có nhiều chuyện để nói.