Bộ tứ vệ của M.U đã có một trận đấu khổ sở. Hai hậu vệ biên, Diogo Dalot và Alex Telles, liên tục bị đánh bại bởi những đường chuyền vào khoảng trống ở sau lưng của họ. Cặp trung vệ Harry Maguire và Victor Lindelof thì khổ sở chống đỡ những pha tấn công vỗ mặt của Norwich.
Bàn thua đầu tiên của Man United có lỗi của cả 4 người. Dalot không dứt khoát để đối phương cướp bóng, Maguire bị vượt qua, Lindelof bắt bài nhầm quả tạt của Pukki, còn Telles thì không theo được cầu thủ tấn công ở cột xa của đối phương.
Thực ra thì chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Hàng phòng ngự của M.U vốn đã chơi đầy bất bênh kiểu đó suốt từ đầu giải. Tuy nhiên, nếu cứ theo định kiến để tiếp tục đổ lỗi cho họ vì hai bàn thua (và vô số tình huống nguy hiểm cho khung thành của David de Gea) thì lại không ổn. Không sai, nhưng không đúng trọng tâm. Bởi thực tế, một phần nguyên nhân, thậm chí là phần quan trọng nhất, dẫn tới sự khổ sở của hàng thủ M.U trong cuộc đối đầu với Norwich, là họ đã không nhận được sự bảo vệ mà họ phải được nhận.
Có một tình huống ở cuối hiệp 1 nói lên rất nhiều vấn đề của M.U lúc này. Tình huống ấy xuất phát từ một pha tấn công của M.U. Fernandes để mất bóng. Vấn đề là, M.U lúc ấy không có cầu thủ nào ở gần bóng để sẵn sàng gây sức ép.
Tệ hơn, Pogba, người có trách nhiệm trì hoãn đối phương, lại chọn một giải pháp vội vàng – điều anh vẫn thường làm – là xoài người xoạc bóng. Tất nhiên là Pogba bị vượt qua. Hai trung vệ của M.U sau đó đã phải đối mặt với một tình huống 2 đánh 3, và chỉ có sự tỉnh táo của cả hai mới giúp M.U không bị thủng lưới.
Đó không phải là lần đầu tiên và cũng chẳng phải là lần duy nhất hệ thống phòng ngự từ xa của M.U không chỉ vô dụng mà còn là một gánh nặng cho hàng thủ như thế. Và điều này thực ra cũng chẳng có gì lạ. Trong bộ ba tiền vệ được HLV Rangnick bố trí ở đội hình xuất phát, không có ai là một tiền vệ phòng ngự đúng nghĩa.
Cả Fernandes lẫn Lingard đều là tiền vệ công, và dù họ có năng nổ đến đâu thì cũng không bù đắp được cái thiếu đương nhiên về khả năng đánh chặn. Pogba thì khỏi nói. Anh là con số 0 khi M.U không có bóng. Không chỉ thế, anh còn chủ động tô đậm con số 0 ấy bằng những pha xử lý thiếu an toàn dẫn tới mất bóng.
Nhưng nói rộng ra, chỉ trích Pogba hay Fernandes hay Lingard cũng không đúng. Họ không tạo nên tên tuổi ở khả năng phòng ngự. Bắt họ về phòng ngự, do vậy, là một “tội ác”, vì nó khiến những vấn đề của họ bị phơi bày. Cũng như khi người nông dân không có trâu và bắt chó phải ra đồng cày ải vậy…
Pogba bị la ó
Một nhóm không nhỏ các CĐV M.U đã đồng thanh la ó, huýt sáo Pogba mỗi lần anh chạm bóng. Không hẳn là vì Pogba chơi không tốt. Mà vì họ muốn bày tỏ thái độ với cầu thủ người Pháp vì anh không chịu gia hạn hợp đồng.