Wayne Rooney không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người duy nhất chê Ronaldo, đánh giá Ronaldo là trở lực tại M.U, ảnh hưởng đến các cầu thủ trẻ, khiến M.U đi xuống, hay thậm chí tệ nhất là coi anh là nguyên nhân của việc HLV Ole Gunnar Solskjaer bị sa thải, Edison Cavani mất đi những ngày tươi đẹp tại Old Trafford.
Nhưng cũng như câu nói của nhà thơ Lưu Quang Vũ “Nịnh đời dễ, chửi đời cũng dễ. Chỉ dựng xây đời là khó khăn thôi.” Thật ngu xuẩn làm sao khi đội bóng sở hữu một cầu thủ được coi là vĩ đại thuộc diện bậc nhất lịch sử, nhưng giờ lại chuyển thành nguyên do, một chàng trai từng đến M.U năm 18 tuổi, thành huyền thoại khi quay trở về, lại không biến thành tấm gương bài học cho các cầu thủ trẻ noi gương và phấn đấu, mà coi như là lý do.
Đó có khác gì chuyện bất lực thì đi tìm một lý do để đổ lỗi, dù nó vô lý. Tại sao bảo vô lý? Vì ở M.U có ai ghi bàn nhiều hơn Ronaldo, vì ở M.U có ai tạo nhiều tác động hơn Ronaldo, và vì ở M.U đang được xem Ronaldo sải bước những dấu chân cuối cùng đỉnh cao của sự nghiệp lẫy lừng.
Điều vô lý tiếp theo là Ronaldo với tuổi đời, tuổi nghề, sự nghiệp như thế, anh chứa cả một “bầu kinh thư” để truyền đạt cho các cầu thủ từ trẻ đến độ chín ở M.U về bản lĩnh thi đấu, kinh nghiệm chinh chiến, khả năng dứt điểm, đánh hơi cơ hội.
Vâng, ta đang nói tới cây săn bàn vĩ đại nhất lịch sử bóng đá được công nhận, người có 30 hat-trick trước tuổi 30 và 30 hat-trick sau tuổi 30. Người đó mà coi là không có tác dụng, thì tốt nhất như lời Mourinho nói “Mua một quả bom nguyên tử mà không biết sử dụng”.
Bạn cần chứng minh? Hãy hỏi Ronaldo ghi được bao nhiêu bàn bằng đầu từ ngày quay lại M.U: 2 bàn. Còn Ronaldo ghi bao nhiêu bàn bằng đầu trước đó? 131 bàn. Đó là sự ngu xuẩn của những chân tạt, vì có trong tay cầu thủ chơi bóng bằng đầu hay nhất lịch sử mà không thể tận dụng được. Số lượng bàn bằng đầu của Ronaldo, hay số bàn ghi được ở các tình huống cố định của M.U biểu trưng cho điều lớn lao hơn là việc họ không sử dụng được Ronaldo.
Nhưng thay vì nhìn vào sự thật đấy, thì lại chuyển sang đổ lỗi. Đúng là cuộc đời không có gì dễ hơn là đổ lỗi, không có gì khó khăn hơn là đưa ra biện pháp. Một bộ phận người Manchester United đang chọn việc dễ. Chỉ có Ronaldo là buồn.
Đêm thứ Bảy khi ghi bàn, anh đặt bàn tay lên một ký hiệu “im lặng”. Nhiều người hâm mộ phát hiện ra anh đã ăn mừng giống hệt một hình ảnh diễn ra 14 năm trước. Một đời chinh chiến, một đời cô độc, một sự nghiệp lẫy lừng, mà khi ánh tà dương đang khép lại, vẫn ngạo mạn và cô đơn trong giông gió.