Họ hơn Manchester United 1 điểm, và có phong độ tốt hơn Quỷ đỏ, nhưng M.U-Ronaldo là một thương hiệu lớn, và thật khó để vắng mặt ở Champions League. Còn họ chỉ là Tottenham, phong độ không bằng Arsenal, thương hiệu không bằng M.U.
Cuộc chiến Top 4 với Tottenham có thể miêu tả là trập trùng khó khăn, thập diện mai phục, tứ bề vây ráp. Điểm tựa của Tottenham chỉ là Antonio Conte – một bậc thầy trong làng HLV.
Kể từ khi thay thế Nuno Santo vào tháng 11 năm ngoái, Conte đã thay đổi hoàn toàn Tottenham, đem đến những chiến thắng ấn tượng, hồi sinh Harry Kane, và đưa Tottenhan từ vị trí thứ 8 lên một suất cạnh tranh Top 4. l
Đáng lẽ ông còn làm được nhiều hơn thế nếu không bị hàng thủ phản bội, rất nhiều lần Tottenham thua ngược trên thế dẫn trước vì lỗi lầm của hàng phòng ngự. Điều quan trọng là giới chủ Tottenham sẽ nhận định thế nào về chiến lược gia người Italia?
Rõ ràng, Conte đã định hình lại cho Gà trống, gây dựng cho đội bóng này một phong cách chiến đấu khác hẳn thời Santo. Tuy nhiên Daniel Levy cần biết rõ con người của Conte, HLV này không hiền lành cam chịu như Mauricio Pochettino hay Nuno Santo. Conte là một người có “lửa”, từ tinh thần, con người đến khả năng gây sát thương với BLĐ.
Khi xưa ở Juventus, Conte cũng ý kiến với BLĐ “Bà đầm già”, lời qua tiếng lại với Fabio Capello. Sang Chelsea, ông đuổi “hung thần” Diego Costa chỉ bằng một tin nhắn, vặn vẹo với BLĐ Chelsea, đến Inter Milan lại thêm một lần nữa Conte “dở chứng”, cuối cùng BLĐ cũng không chịu nổi nên phải chia tay Conte, vì những đòi hỏi đôi khi vô lối lẫn vô lý của ông.
Tóm lại, miêu tả về Conte có thể nói là “rất hiếu chiến”, một người nghiện chiến thắng từ trên sân cỏ lẫn trong phòng thay đồ, và cả trong các cuộc đấu đá với giới chủ. Ở đây xin nhấn mạnh cái mà Conte đòi hỏi chính là các yêu cầu bổ sung lực lượng và ông muốn BLĐ có trách nhiệm đưa về những cái tên chất lượng trong kì chuyển nhượng mùa Hè, hòng tối đa hóa khả năng giành danh hiệu.
Song, tỷ phú Daniel Levy thì khét tiếng là “vắt cổ chày ra nước” rồi. Khi lựa chọn Conte thì hẳn trong đầu Levy cũng chỉ tính phương án ngắn hạn, kiếm một danh hiệu lận lưng rồi chia tay. Nhưng vấn đề là với tính cách của Levy thì có thể chịu đựng được ngọn lửa Conte đến bao lâu, và đến mức độ nào?
Trong trường hợp Conte đi quá giới hạn của một người làm thuê, hay nói đơn giản là đòi quá số tiền mình muốn chi, mà Tottenham vẫn chưa có danh hiệu gì thì Levy sẽ xử lý ra sao, đó mới là điều quan trọng.
Đương nhiên, với bề dày lịch sử mà Conte có được, thì có lẽ Levy nên tin và chi thì hơn. Bằng không, chính đối thủ hôm nay của ông, Newcastle lại có được danh hiệu trước Tottenham nhờ dòng vốn Ả Rập. Khi đó thì thật là trêu ngươi quá.