Từ trước khi gặp Bắc Macedonia trong trận bán kết play-off, tranh vé vớt dự VCK World Cup 2022, báo chí Italia đã chỉ ra rất rõ: một trong những vấn đề lớn mà HLV Roberto Mancini loay hoay mãi không giải quyết được, là giao nhiệm vụ ghi bàn cho tiền đạo nào. Ciro Immobile có tỷ lệ ghi bàn trong màu áo Azzurri quá thấp, luôn gây thất vọng so với chính anh trong màu áo Lazio. Đấy có thể là do khác biệt về lối chơi, hoặc do Immobile đá mãi vẫn không đạt đến đẳng cấp của một “sát thủ” luôn sẵn sàng ghi bàn trong những hoàn cảnh khác nhau. Vậy, sao Mancini không tích cực thử nghiệm những tiền đạo khác?
Immobile chỉ là một ví dụ cụ thể. Người ta khen ngợi Azzurri là “một đội bóng lớn đã hồi sinh”, sau chức vô địch EURO 2020. Kỳ thực, thầy trò Mancini vô địch EURO một phần nhờ may mắn, nhờ chính HLV Gareth Southgate tự hại mình khi chọn người đá luân lưu 11m một cách bất hợp lý. Trên sân nhà, “Tam Sư” tự đánh mất ngôi vô địch EURO, hơn là Azzurri đoạt được danh hiệu cao quý ấy. Bây giờ, đâu lại vào đấy. Cần có những thay đổi lớn. Nhưng khi Mancini bắt đầu thay đổi, thì đã quá muộn. Azzurri phải làm khán giả World Cup 2022 mất rồi.
“Thời kỳ mới” đang được mở ra, với những gương mặt mới, trong trận đấu đầu tiên sau thất bại lịch sử (lần đầu tiên vắng bóng ở 2 kỳ World Cup liên tiếp) của Azzurri? Không sai, nếu nhìn vào bề mặt, trong trận giao hữu thắng Thổ Nhĩ Kỳ 3-2. Nhưng, quá gượng ép. Chẳng qua, Mancini, hay bất kỳ HLV nào khác, phải làm như thế mà thôi. Tươi mới… cũng chẳng (hoặc chưa) để làm gì!
Giacomo Raspadori hẳn nhiên là nét mới tích cực nhất của Azzurri trong trận thắng này. Vấn đề không chỉ là 2 bàn thắng vào lưới Thổ Nhĩ Kỳ. Độ chuẩn và sự tập trung của Raspadori nói lên thái độ tích cực và khát vọng khoác áo ĐTQG của tiền đạo Sassuolo này. Cần nhớ: đây là trận đấu của sự chán chường, mà xét trên khía cạnh tinh thần thì những người trong cuộc đã suy sụp hơn cả những trận “tranh HCĐ”, thường thấy ở các giải lớn. Tuyển thủ 22 tuổi này tỏ rõ anh xem trọng vinh dự khoác áo đội tuyển hơn là mức độ danh giá của đợt tuyển chọn này.
Đấy cũng là chi tiết đại diện cho khá nhiều gương mặt mới, vừa chơi một trận thành công, như Sandro Tonali hoặc Bryan Cristante, Matteo Pessina. Với bầu nhiệt huyết mới mẻ của các tiền vệ, tiền đạo, Italia chơi thiên về công, dĩ nhiên là trong hoàn cảnh không có gì để mất. Dù sao đi nữa, mọi chuyện đều phải có sự khởi đầu. Mancini cũng sẽ thay đổi hẳn quan điểm về lối chơi trong tương lai, bắt đầu từ sự thể hiện cụ thể trong trận đấu này?
Một chút trả giá ban đầu: thiên về tấn công thì ắt phải chịu áp lực dưới hàng thủ. Dù là vô nghĩa, vẫn phải lưu ý: hàng thủ Azzurri để lọt 2 bàn thuộc diện “có thể tránh khỏi”. Mặt khác, muốn thoải mái tấn công bằng sự sáng tạo của hàng tiền vệ, thì không đảm bảo được sự chắc chắn cần thiết. Nói rằng Azzurri trong trận giao hữu đầu tiên sau khi bị loại khỏi World Cup có những nét mới từ nhân sự đến cách chơi là vì vậy.
Italia hướng đến khả năng chiến thắng
Nhiều người cho rằng HLV Roberto Mancini sở trường về việc huấn luyện cách chơi an toàn. Cần không thua, ông sẽ dễ dàng thành công. Nhưng Mancini không thuộc mẫu HLV dễ dàng hướng tới chiến thắng khi cần thắng. Nếu vậy, đây có thể là xuất phát điểm cho cả một triết lý mới, dù đây chỉ là trận giao hữu không quan trọng. Việc thắng ngược sau khi thủng lưới ngay phút thứ 4, trên sân của Thổ Nhĩ Kỳ, cũng là chi tiết đáng ghi nhận nơi đội tuyển Italia trẻ trung và mới mẻ này.