Ancelotti khác hẳn Thomas Tuchel, Juergen Klopp, Pep Guardiola hoặc Julian Nagelsmann – những gương mặt nổi tiếng nhất trong làng huấn luyện hiện nay. Tên tuổi của họ luôn gắn chặt với những triết lý cao siêu nào đấy. Huấn luyện theo triết lý thì cao cấp rồi. Nhưng đôi khi chỉ là… bốc phét, không hơn không kém. Triết lý Gegen-pressing của Ralf Rangnick đáng được gọi là “cú lừa của thế kỷ”, bởi thực chất thì ông chỉ còn là một nhân vật lạc hậu không đủ khả năng huấn luyện bóng đá đỉnh cao thời nay?
Ancelotti huấn luyện chỉ bằng cách… huấn luyện. Ông chuẩn bị đấu pháp tùy đối thủ cụ thể, tập trên sân, rồi thực thi trong trận đấu. Hễ “đọc” ra những chỗ cần chỉnh sửa thì ông sửa. Ancelotti dùng… con ruột làm trợ lý, và nhân vật Davide Ancelotti này đã tỏ rõ sự đắc lực của mình trong mùa bóng này. Hiện thời, Real lọt vào tứ kết Champions League và đang dẫn đầu La Liga với khoảng cách 8 điểm so với đội nhì bảng.
Cách đây không lâu, người ta bàn chuyện “thay tướng” trong làng bóng đỉnh cao và có đề cập nguy cơ bị sa thải của Ancelotti (Real khi ấy vừa thua Athletic Bilbao ở cúp Nhà vua). Nếu sa thải, Real sẽ dùng ai thay chỗ? Chính là Mauricio Pochettino – HLV hầu như không bao giờ làm nên trò trống gì những luôn được khen ngợi hết nấc. Đấy là một Pochettino không biết làm gì cho phù hợp với hoàn cảnh đội mình đang dẫn trước 2 bàn, loay hoay thế nào lại để Real thắng ngược PSG 3-2!
Người như Pochettino hoặc Rangnick, tồn tại đầy rẫy trong bóng đá đỉnh cao. Cũng tốt, bởi bóng đá là phải đa dạng, hấp dẫn. Phải có người thắng, kẻ thua. Nhưng có lẽ, dạng như Ancelotti là mẫu HLV căn bản nhất mà bóng đá cần có. Đơn giản, trực tiếp, dễ xem, dễ thưởng thức. Ông chẳng có gì cao sang. Và nếu ông bị Real sa thải vì… không cao sang, thì nghỉ thôi! Ông chẳng cần gì, sau bao nhiêu năm tận hưởng niềm vui bóng đá và quá thành công trong cả hai vai cầu thủ, huấn luyện. Bóng đá cần ông nhiều hơn, như một lẽ tự nhiên.
Bóng đá bây giờ không có nhiều sự tự nhiên như vậy. Hãy xem Roman Abramovich. Có ai biết nhận vật này trước năm 2003? Từ chốn “chợ trời”, Abramovich ngoi lên trong cảnh “tranh tối tranh sáng”, và sang Anh mua được CLB Chelsea, cũng chẳng biết bằng những đồng tiền sạch đến mức nào. Abramovich bất quá là một gã vô danh, được Chelsea, bóng đá, Premier League, làm cho nổi tiếng. Sự thật là vậy, đối với nhân vật được như phong thánh trong những ngày qua.
Bóng đá không cần những nhân vật như thế. Bóng đá cũng không cần Nasser El-Khelaifi, ông chủ PSG giận dữ vào thẳng phòng trọng tài để nói chuyện phải quấy sau trận thua Real. Bóng đá là phải hơn thua nhau bằng nghệ thuật nhồi bóng trên sân, xem mới thích. Chứ đừng quá lậm vào những triết lý với kinh doanh!