Jonny Giles, trụ cột trong quá khứ của Leeds, đã về chủ đề này. “Chúng cư xử như một lũ man rợ”. Trong khi đó Crerand, cựu cầu thủ của Man United, nói: “Các người có biết tay HLV Don Revie đã nói gì trước trận đấu đó không? Chúng thật đáng ghét, một đội bóng rất đáng ghét”.
“Trận đấu đó” ở đây là trận bán kết FA Cup giữa hai đội bóng thành Manchester đã diễn ra trong một ngày tồi tệ tại Hillsborough cách đây 57 năm. Chúng ta sẽ một lần nữa chứng kiến cuộc đấu nảy lửa này vào tối Chủ nhật này. Lần đầu tiên Leeds United đụng độ Manchester United trong sân vận động đầy ắp khán giả sau 13 năm.
Một số người bám vào cuộc Chiến tranh Hoa hồng đầy ác liệt và đẫm máu trong quá khứ giữa hai dòng họ Lancaster và York ở thế kỷ 15 là nguồn gốc dẫn tới sự thù địch giữa hai đối bóng cùng thành phố này.
Nhưng hoàn toàn không có sự cạnh tranh nào liên quan đến bóng đá từng tồn tại giữa hai bên trong nhiều năm trước khi Revie đưa Leeds lên giải Hạng Nhất và biến đội bóng áo trắng trở thành một kẻ thách thức thực sự với Man United.
Sir Matt Busby đã bán Giles cho Leeds vào năm 1963 vì ông coi đây chỉ là một tập thể xấu số, những kẻ đã rớt xuống giải Hạng Ba. Giles nói: “Chẳng có sự cạnh tranh nào khi bạn rơi xuống đáy vực cả. Không ai thèm quan tâm đến chúng tôi”.
Nhưng một Leeds gồm toàn những cầu thủ trẻ của HLV Revie đã đạt đến đỉnh cao vào mùa hè năm 1963. Đội bóng này đã đánh bại Man United của Busby 1-0 ngay trên sân khách, đưa Leeds United lên vị trí số một trênBXH. Họ còn trẻ và hoàn toàn không sợ hãi, với Normal Hunter mới 20 tuổi, Paul Madeley 21 tuổi và Giles 22 tuổi.
“Chúng tôi đã ghi dấu ấn bằng chiến thắng tại Old Trafford. Chúng tôi là những kẻ nổi loạn”, Giles nói. Leeds cũng bắt đầu nổi tiếng với sự hiếu chiến, điều hoàn toàn vô căn cứ theo lời Giles. Đó là thứ chất độc đã biến trận bán kết năm 1965 trên sân Sheffield Wednesday thành một cuộc ẩu đả.
“Một ngày tồi tệ theo mọi nghĩa. Trên sân gió đang thổi mạnh và tôi phải thực hiện quả đá phạt góc” Giles nói về trận đấu ở FA Cup. Ông không thực sự nhớ về pha phạm lỗi đã châm ngòi cho mọi thứ, mặc dù Denis Law chắc chắn đã tranh chấp bóng bổng với Jack Charlton và Billy Bremmer cũng đã có va chạm với Crerand.
Giles nói: “Law là một cầu thủ mạnh mẽ về thể chất, cả Stiles và Crerand cũng vậy. Nhưng Leeds không phỉa là đội bóng dễ bắt nạt”. Tuy nhiên, Crerand nhìn nhận hoàn toàn khác.
“Leeds là một đội bóng tốt, tôi thừa nhận, nhưng họ đã chơi xấu ngay từ ngày hôm đó. Họ muốn gây thương tích cho chúng tôi. Những mâu thuẫn bắt nguồn từ Leeds chứ không phải từ phía chúng tôi. Họ là những kẻ khơi mào. Chúng tôi chẳng làm gì để khiêu khích Leeds United và gây nên thâm thù”.
Man United đã chịu 24 quả đá phạt trực tiếp ở trận đấu này. Stiles và Law thường xuyên va chạm với nhau. Bremer đi vòng quanh sân với chiếc áo đấu rách tả tơi. Eric Stanger của tờ Yorkshire Post đã ví “tất cả như một bầy chó gầm gừ, ngoạm lấy nhau để tranh một khúc xương”.
Không có mục tiêu chiến thắng nào hết và bóng đá bị gạt sang một bên, chỉ có những màn đấu khẩu, xô xát trên sân. Điều này đã lại tiếp diễn ở trận lượt về diễn ra trên sân Nottingham Forest’s City Ground vào tối thứ Tư một tuần sau đó. Nhưng trận chiến không phải dưới sân cỏ mà là trên khán đài.
Các CĐV đã thay các cầu thủ tung cú đấm. Khi Leeds dẫn trước 1-0 nhờ công Billy Bremer, NHM của Man United đã tràn xuống sân tấn công trọng tài Dick Windle, người đã điều hành cả 2 trận đấu. Họ cho rằng ông này đã thiên vị cho Leeds, và thế là, lần đầu tiên trong lịch sử bóng đá, một trọng tài phải nhập viện.
Man United đã vượt qua Leeds để giành chức vô địch mùa giải đó, trong khi Leeds cay đắng về nhì dù bằng điểm số nhưng kém về hiệu số bàn thắng-bại. Còn trận đấu tại Hillsborough đã trở thành lịch sử. Đó là khởi đầu cho màn cạnh tranh thù địch giữa 2 đội ở Championship (bây giờ là Premier League).
Sự đố kỵ ngày một chồng chất. Mặc dù, nhà vô địch Leeds có nhiều hơn 26 điểm và hơn Man United mười bậc vào cuối mùa giải 1969, họ vẫn cảm thấy đối thủ được BBC ưu ái khi ca tụng tập thể Man United, nhưng lại gọi Leeds là một công ty, chứ không phải một CLB vô địch. Sự hoang tưởng của Revie về điểm này đã thổi bùng lên cơn giận dữ. CĐV Leeds thấy ghê tởm khi các CĐV Man United hát vang: “Chỉ có một United.”
Cho dù, sự thù địch giữa 2 CLB này hiếm khi lên tới đỉnh điểm như giữa những năm 1960, nhưng nó vẫn tồn tại bền bỉ một cách đáng kinh ngạc. Gordon Strachan không biết gì về điều đó khi bị Man United bán cho Leeds vào năm 1989. “Tôi chưa bao giờ nghe nói đến nó, nhưng chỉ sau 2 tuần, tôi biết người ở Leeds ghét cay ghét đắng Man United như thế nào”.
Giles, người luôn khát khao trở thành nỗi ám ảnh của Quỷ Đỏ, cũng nói: “Man United đã rất khao khát giành được chức vô địch và chúng tôi sẽ là những kẻ ngáng đường”.
Strachan luôn cảm thấy việc Leeds bán Eric Cantona cho Man United vào năm 1992 đã làm gia tăng sự thù địch. NHM Leeds tin rằng Cantona đã được tặng cho kẻ thù và màn ăn mừng hoành tráng của huyền thoại này trước mặt họ sau khi ghi bàn ở chiến thắng 4-0 Elland Road năm 1996 là một hành vi kích động bạo loạn.
Cantona phù hợp với một mô hình chuyển nhượng đối kháng giữa các CLB trong nhiều năm trở lại đây. Từ Gordon McQueen và Joe Jordan (1978) đến Rio Ferdinand (2002) và Alan Smith (2004), Leeds ngày càng suy yếu hơn sau khi để những tài sản đáng giá nhất của họ rơi vào tay đối thủ.
Và tất nhiên, Sir Alex Ferguson là người thúc đẩy sự pha trộn dễ bắt lửa nhất này. NHM Leeds chưa bao giờ quên lời ông khi họ giành chức vô địch năm 92: “Leeds không giành được nó; ManUnited đã đánh mất nó”.
Một năm sau, ở trận bán kết lượt đi Cúp Liên đoàn, với chiến thắng chung cuộc thuộc về Manchester United bằng bàn thắng của Lee Sharpe, một CĐV Leeds đã tấn công và gây thương tích cho Eric Harrison, trợ lý của Alex vì nhầm ông này với HLV người Scotland.
Ferguson kể trong cuốn tự truyện của mình: “Hắn nghĩ rằng đang đánh tôi. Sân vận động chật kín, những âm thanh huyên náo. Nhưng tôi khá thích về bầu không khí thù địch ở Elland Road”. Đêm nay, có lẽ chúng ta sẽ lại được chứng kiến bầu không khí đó.