Tất nhiên, Pep Guardiola chỉ hay “nghĩ quá nhiều” ở Champions League, bởi đấy mới là trận địa tối thượng mà ông cần có danh hiệu để khẳng định sự vĩ đại của mình ở Man City. Chứ Premier League – nơi Man City đang hướng đến chức vô địch thứ 4 trong 5 mùa bóng – thì quá dễ rồi. Giống như bao giải VĐQG khác, Premier League là một cuộc đua đường trường, phụ thuộc vào sự xuất sắc một cách ổn định của vài đội mạnh, mà trong đó Man City luôn là số 1. Khi cỗ máy Man City vào guồng thì họ gần như không có đối thủ trong thể thức marathon.
Sẩy chân vài trận ở Premier League, vẫn chẳng hề gì. Champions League, dĩ nhiên chỉ bàn về giai đoạn knock-out, lại khác. Càng khó cho Guardiola khi mà lý thuyết hiển nhiên định rõ: thể thức knock-out là nơi ưu ái những tuyệt chiêu nhất thời của các HLV chuyên trị chiến thuật, không phải mẫu HLV dùng triết lý để thành công lâu dài, như bản thân ông. Guardiola quá thận trọng, dùng toàn cầu thủ thiên về phòng ngự, và thua Lyon. Rồi Guardiola lại không dùng tiền vệ phòng ngự nào, và thua Chelsea… Hơn chục năm đã trôi qua kể từ khi đăng quang cùng Barcelona, Guardiola đã quên mất vị ngọt vô địch Champions League, dù ông chỉ luôn huấn luyện các đội cực mạnh.
Bóng đá cũng như cuộc sống: ai rồi cũng sẽ thay đổi. Đấy là cơ sở để giới hâm mộ Man City hy vọng rút cuộc Guardiola sẽ đưa được Man City lên ngôi vô địch Champions League. Không có danh hiệu cao cấp này thì mãi mãi Man Xanh sẽ chẳng bao giờ có đủ tư cách sánh vai các “siêu CLB” trong bóng đá đỉnh cao. Với riêng Pep, không trở lại được ngôi cao ở Champions League thì ông vẫn trông giống kẻ lập dị trên ghế chỉ đạo hơn là một HLV vĩ đại. Phe “anti” sẽ lại bêu riếu rằng ông thành công ở Champions League chẳng qua nhờ được ngồi ghế HLV trưởng Barcelona.
Chưa bàn về những toan tính chiến thuật trước từng trận cụ thể, bản thân Guardiola phải luôn nghĩ ngợi về những điều vừa nêu? Có thể là không. Ông đã biết rõ, chứ chẳng còn gì để nghĩ ngợi nữa. Nghĩ gì, thấy gì, thì chỉ có ông mới biết. Bao nhiêu bài học thất bại, kinh nghiệm quý giá, đã được rút ra cả rồi. Và bây giờ, một cuộc thi mới lại đến. Với Pep nói riêng cũng như Man City nói chung, thì tất nhiên chỉ có giai đoạn knock-out là đáng kể, chứ vòng bảng Champions League chẳng có ý nghĩa gì, ngoài chuyện đá nhiều chỉ để chia tiền bản quyền truyền hình (mà Man City lại chẳng cần tiền). Bây giờ, Pep mới lại phải… bắt đầu suy nghĩ!
Vẫn còn đấy những toan tính “rất Pep”
Cầu thủ ghi bàn nhiều thứ nhì của Man City ở Champions League mùa này, Gabriel Jesus, là cầu thủ… chưa hề đá chính trận nào. Anh chỉ xuất hiện 4 lần trong suốt vòng bảng, đều chỉ vào sân từ ghế dự bị, với thời gian thi đấu chưa đầy 80 phút. Ngược lại, Jesus thường xuyên đá chính (và khá thành công) ở Premier League. Cây làm bàn số 1 của Man City ở Champions League, Riyad Mahrez, thì lại đá chính không nhiều ở Premier League.