Thế nhưng, bỏ lại sau lưng những hoài nghi và mê muội, Liverpool đã đi qua tháng 1 một cách ngoạn mục, để giờ đây họ đón lại cả Mane và Salah, đủ “binh hùng tướng mạnh” chạy nước rút cho cuộc đua vô địch ở Champions League và Premier League.
Điều gì đã giúp The Kop tạo lập được thành tích ấn tượng trên? Van Dijk, Jota hay Chamberlain? Không, Virgil Van Dijk xuất sắc, Diogo Jota chẳng kém, và Alex Oxlade Chamberlain không hề tệ trong sự thay thế. Nhưng linh hồn để đưa Liverpool qua khúc ngoặt bão giông vẫn đến từ một thứ vũ khí quen thuộc, đó là “cặp sen đầm” đã được một tay Juergen Klopp đào tạo và xây dựng thương hiệu: Trent Alexander-Arnold và Andy Robertson.
Cảm quan có thể dối lừa, màn trình diễn trên sân có thể nhiều lúc bị đánh giá bằng nhiều lăng kính khác nhau, nhưng những con số thì luôn ở đó để khẳng định tính đúng-sai. Trong 5 trận gần nhất vắng cả Salah và Mane, Trent Alexander-Arnold đã tung ra 4 kiến tạo thành bàn cho đồng đội lập công.
Người đối tác của anh bên cánh đối diện là Andy Robertson cũng thiết lập con số 4 tương tự. Tổng cộng trong 5 trận đấu gần nhất, Liverpool ghi 11 bàn thì 8 bàn được tạo nên từ các đôi chân kiến tạo của “cặp sen đầm” này, tỷ lệ lên tới 72,7%. Tỷ lệ này còn cao hơn cả tổng số bàn thắng mà Mane, Salah cùng nhau đem lại cho Liverpool.
Muôn đời của các cặp hậu vệ cánh nếu ham lên tấn công thì lại dễ bị hở sườn trong phòng ngự, nhưng Alexander-Arnold và Robertson không chỉ tấn công hay mà phòng thủ cũng tài. Liverpool cũng chỉ để lọt lưới 2 bàn trong 5 trận thăng hoa đó của họ. Hơn một tháng vắng những ngôi sao đến từ châu Phi, Liverpool vẫn sống khỏe và sống tốt, điều này chính là đến từ chính cặp cánh “vô tiền khoáng hậu” trên.
Lại một lần nữa chúng ta phải nói đến cái “dị biệt” của đôi cánh Anfield này. Những hậu vệ cánh hay nhất trong lịch sử như Roberto Carlos, Cafu, Maldini, Marcelo, Alves… chỉ có điểm mạnh chung là ghi bàn và tạt cánh, phối hợp với tiền đạo hay tiền vệ cánh ở trục dọc.
Còn kiến tạo đều như vắt chanh, chọc khe, lật cánh, chuyền chéo sân, bó trung lộ như của Trent Alexander-Arnold và Andy Robertson thì không có. Nôm na là chẳng khác gì các tiền vệ sáng tạo, nhạc trưởng tuyến giữa cả. Điều đáng sợ như đã nói, họ vẫn không quên nhiệm vụ phòng thủ.
Đối thủ ngỡ rằng Liverpool đã bị tổn thương khi không có Salah hay Mane, nhưng Salah, Mane như những chiếc xe tăng ở tiền tuyến. Còn Alexander-Arnold và Robertson giống như những hệ thống tên lửa – pháo phòng không, luôn được bố trí ở nơi xa nhất, khó nắm bắt nhất, và rất khó để phòng ngự. Một sản phẩm kỳ ảo của Juergen Klopp.