– PV: Trong trận đấu với Man City (ngày 28/9) ở vòng bảng Champions League, Pochettino đã xếp anh ở vị trí mỏ neo. Đâu là những phẩm chất mà vị trí này yêu cầu?
– Verratti: Chơi ở vị trí này, anh luôn là người đầu tiên chịu sức ép từ đối thủ. Do đó điều quan trọng là biết cần phải làm gì để kiểm soát trái bóng và kéo nó ra khỏi áp lực, để từ đó kiểm soát trận đấu. Anh càng có nhiều bóng, thì càng ít phải đối mặt với rủi ro, và càng có nhiều cơ hội để gây tổn thương cho đối thủ. Tất nhiên, mỗi đội bóng lại có những cách nhìn nhận riêng về vị trí số 6 này.
– Có “số 6” nào mà anh xem là hình mẫu không? Thiago Motta? Sergio Busquets? Andrea Pirlo?
– Những cầu thủ mà anh nhắc tới đều rất thông minh. Busquets, cho tới tận hôm nay, vẫn là một trong những cầu thủ hay nhất ở vị trí của mình. Anh ấy luôn điềm tĩnh dưới áp lực và do đó mang lại cảm giác an toàn cho cả đội. Được trưởng thành bên cạnh một người như Thiago Motta (khoác áo PSG từ 2012 tới 2018) cũng là một may mắn của tôi.
Những người chúng ta đang nói tới không xuất hiện với những thống kê ấn tượng, nhưng họ là những người quan trọng nhất. Họ luôn biết cần phải đứng ở đâu, đưa ra những quyết định gì. Tôi không thấy ngạc nhiên khi Thiago trở thành HLV. Từ ngày thi đấu anh ấy đã làm điều đó rồi.
– Ở trận đấu với Man City, trong nhiều tình huống, chúng tôi thấy anh giữ bóng gần khung thành, thu hút ít nhất hai cầu thủ của đối phương về phía mình. Có cảm giác là anh không bao giờ hoảng loạn…
– Trên thực tế, tôi thấy rất thoải mái. Đấy là cách tôi nhìn nhận về bóng đá. Tôi không bao giờ muốn đá bóng chỉ để đưa nó đi thật xa. Nếu tôi có thể thu hút hai hay ba cầu thủ của đối phương, điều đó có nghĩa là một hay hai đồng đội của tôi sẽ được rảnh chân. Tôi muốn tung ra những đường chuyền có thể mở ra những hành động mới.
Tôi biết cách chơi này đôi khi rất mạo hiểm. Nếu tôi để mất bóng ở vị trí đó, khung thành của chúng tôi sẽ lập tức bị đe dọa. Nhưng tôi cần phải chịu trách nhiệm. Nếu chúng tôi có mặt ở đây, thì điều đó có nghĩa là chúng tôi đủ giỏi, với những phẩm chất mà những người khác không có. Đó luôn là cách chơi của tôi và tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Ngay cả khi chúng tôi phải chịu bàn thua sau một lần mất bóng của tôi.
– Anh luôn cho thấy mong muốn phá vỡ các tuyến phòng ngự của đối phương, để đưa trái bóng lên phía trước. Thế anh có thấy khó chịu khi lối chơi của đội bóng trở nên luẩn quẩn, tù túng không?
– Tôi không bao giờ là cầu thủ có thể ghi 20 bàn hay có 10 pha kiến tạo. Với tôi, điều quan trọng nhất là đặt đồng đội vào những vị trí thuận lợi để tạo ra cơ hội. Nếu tôi có thể tung ra một đường chuyền xuyên tuyến tới vị trí của Messi hay Neymar, chúng tôi có cơ hội gây nguy hiểm cho khung thành của đối phương. Nhiệm vụ của tôi là thế: kiểm soát trận đấu, biết khi nào cần phải đẩy nhanh nhịp độ, khi nào cần chậm lại.
– Làm sao để anh biết khi nào nên chơi nhiều chạm, lôi kéo đối phương, khi nào nên chơi một chạm?
– Về mặt này, tôi đã có những tiến bộ to lớn. Trước đây, tôi giữ bóng lâu hơn bây giờ nhiều. Nhưng bây giờ tôi lại tự tin hơn khi phải giữ bóng để thu hút đối phương trước khi tung ra những đường chuyền loại bỏ áp lực từ họ. Một đường chuyền tốt cũng như một pha rê bóng hay. Theo thời gian, tôi học được cách cảm nhận thời điểm nào thì phải giữ bóng, thời điểm nào phải chuyền.
– Còn nhớ là hồi 2012, trong trận đấu ở Porto, HLV Carlo Ancelotti đã phát điên khi anh để mất bóng trong vòng cấm…
– Đó là vấn đề mà tôi gặp phải với hầu hết các HLV (cười). Ban đầu, ông Ancelotti kéo tôi ra rồi nói: “Marco này, khi chịu sức ép, anh hãy làm hơn phá bóng thật xa đi”. Sau đó, chính ông ấy lại nói với tôi: “OK Marco, anh cứ làm những gì mình muốn đi. Tôi biết anh sẽ không thay đổi đâu, nên hoặc là tôi sẽ để anh ngồi ngoài, hoặc là sẽ sử dụng anh như chính anh vẫn vậy”.
– Mùa này, có vẻ như anh phải phòng ngự nhiều hơn…
– Chuyện bình thường thôi. Ở Ligue 1, các đội bóng đều rất nhanh, rất mạnh, và có thể đưa bóng tới khung thành của chúng tôi chỉ vài giây sau khi mất bóng. Vậy nên chúng tôi luôn phải sẵn sàng cho những tình huống pressing chống phản công. Chúng tôi phải biết cách phòng ngự ngay cả khi đang có bóng.
– Nói về phòng ngự, anh có kiểu xoạc bóng không giống bình thường nhỉ? Anh gần như nằm cả người ra sân…
– Chính xác. Đó là cách chơi tôi học được khi còn trẻ. Tôi cũng từng có một HLV riêng để luyện cách xoạc này. Bởi vì tôi thấp bé, nên không nằm cả người ra sân thì rất khó mà lấy được bóng.
– Về mặt thể chất, chúng tôi có cảm giác rằng anh đã có nhiều thay đổi. Anh có thể chạy nhiều hơn…
– Có thể. Thực tế là khi mới tới Paris, tôi gặp nhiều vấn đề về thể lực. Một phần là do từ hồi ở Pescara, tôi đã phải tập luyện với cường độ như một người lớn dù mới 14 tuổi. Nên trong những mùa đầu ở Paris, tôi đau khắp người. Sau lần phẫu thuật đầu tiên thì tôi ổn hơn rất nhiều.
– Cám ơn anh vì cuộc trao đổi.