– Phóng viên: Điện thoại của anh mấy ngày qua chắc cháy máy…
– Xabi Alonso: Đúng thế. Tôi đã nói chuyện với rất nhiều người. Cả với người thân lẫn người trong giới, đặc biệt là những người từng làm việc ở nước ngoài.
– Mourinho, Guardiola, Ancelotti, Benitez… Họ có anh lời khuyên nào không?
– Cảm giác chung là mọi người đều cho rằng tôi đã có một bước đi hợp lý, và bản thân tôi cũng cảm thấy như vậy. Đây là một bước đi quan trọng. Một thử thách lớn, có thể giúp tôi trưởng thành hơn trong vai trò một HLV. Nhưng tôi tự tin là mình đã sẵn sàng. Chỉ mới là những ngày đầu tiên thôi nên chúng ta còn phải quan sát thêm nữa. Nhưng tôi tự tin là mọi chuyện sẽ ổn.
– Anh có lo lắng khi bị so sánh với những người thầy vĩ đại của mình không?
– Không hề. Thực ra tôi chẳng thấy có gì phải lo lắng cả. Tôi ý thức rất rõ việc mỗi người đều phải là chính mình. Tôi đã rất may mắn khi được làm việc với những gì rất giỏi, thậm chí là giỏi nhất. Họ đã dạy tôi nhiều điều. Nhưng sau cùng tôi vẫn phải là chính mình.
– Anh học được gì từ mỗi người?
– Cũng khó nói lắm. Nhưng tôi có thể khẳng định giữa họ có một điểm chung quan trọng nhất, đấy là khả năng lãnh đạo. Đó là chuyện sống còn. Tôi học được từ các HLV cũ của mình rằng các cầu thủ cần phải nghe theo và tin tưởng vào HLV của họ. Các cầu thủ phải đứng về phía anh. Tất cả các HLV giỏi đều nghĩ như vậy cả. Cầu thủ cần phải hiểu rằng anh ở đó là để giúp đỡ họ bằng kinh nghiệm, bằng khả năng lãnh đạo và cả hoài bão của mình.
– Có phải chính cách quản lý ấy đã giúp hồi sinh một cầu thủ như Paulinho, người ghi bàn chỉ 2 phút sau khi vào sân?
– Tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu với tôi, và Paulinho cũng thế. Tôi nói với các cầu thủ rằng: tôi không tự vẽ ra đội hình xuất phát, tôi chỉ chọn ra những người tốt nhất dựa vào những gì họ thể hiện.
– Cả phong cách chỉ đạo lẫn phong cách ăn mặc của anh đều gợi nhớ tới Guardiola. Truyền thông Đức cũng đã sớm nhấn mạnh vào điều đó…
– Với tôi thì việc theo sát mọi diễn biến trên sân là điều hoàn toàn tự nhiên. Tôi chẳng phải cố gắng thể hiện cho giống ai cả. Mà thực ra nó cũng chẳng có gì đặc. Là cầu thủ anh chơi trên sân, còn là HLV thì anh “chơi” trên băng ghế huấn luyện. thế thôi. Anh phải là một phần của trận đấu, cố gắng tác động tới nó nhiều nhất có thể.
– Đức là đất nước của rất nhiều những HLV trẻ xuất sắc. Trước đây có Klopp, Tuchel, còn bây giờ có Nagelsmann. Có phải đó là lý do anh chọn giải đấu này?
– Bundesliga là một trải nghiệm cực kỳ phong phú với một HLV. Tôi từng ở đây khi còn là cầu thủ; đúng ra là tôi giải nghệ ở đây, và từ lúc ấy tôi đã thấy đây sẽ là một môi trường tuyệt vời để rèn luyện và bắt đầu con đường của một HLV. Ngay từ thời điểm đặt chân xuống mặt cỏ, nghe được những âm thanh trên khán đài, tôi đã tự nói với mình: “Wow, đây đích thị là Bundesliga rồi”.
– Leverkusen và nước Đức có phải là bước đệm để anh tới những đội bóng và những giải đấu danh giá hơn?
– Tôi không nhìn xa đến thế. Lúc này đây mối quan tâm của tôi sẽ chỉ chuyển từ trận đấu này sang trận đấu tiếp theo. Mục tiêu gần nhất bao giờ cũng là mục tiêu quan trọng nhất.
– Các đội bóng của Xabi Alonso sẽ chơi theo phong cách nào?
– Anh sẽ phải pha trộn nhiều phong cách với nhau, chỉ một không bao giờ là đủ. Điều tôi mong muốn là toàn đội và hiểu rõ chiến lược đặt ra. Chúng tôi muốn thể hiện được sự quyết liệt và khả năng thống trị. Tôi vốn là một tiền vệ trung tâm, nên tôi luôn muốn kiểm soát trận đấu. Ngoài ra chúng tôi cũng muốn tạo nên một ý chí quyết thắng. Chỉ có như vậy thì chúng tôi mới có thể tiến xa được.
– Màn ra mắt của anh thật sự ấn tượng; Leverkusen vùi dập Schalke 4-0 với nhiều pha bóng đẹp mắt. Anh hài lòng chứ?
– Tôi nghĩ rằng chúng tôi vẫn còn nhiều điều phải cải thiện. Trong những buổi tập trước đó chúng tôi đã nói qua về một số khái niệm và tôi nghĩ rằng các cầu thủ đã hiểu được chúng. Đó là một khởi đầu tốt. Cả đội đều rất vui. Chúng tôi không có nhiều thời gian để chuẩn bị, nhưng các cầu thủ đều hiểu tôi muốn gì.
– Anh có nói tiếng Đức với các cầu thủ không?
– Đương nhiên, đó là điều tôi bắt buộc phải làm. Nhưng vì chúng tôi chỉ có sáu cầu thủ người Đức nên tôi còn phải sử dụng cả tiếng Tây Ban Nha và tiếng Anh nữa. Tiếng Pháp thì không vì tôi có biết nói đâu. Sau năm năm không đụng đến, tôi đã quên một phần vốn liếng tiếng Đức, nhưng tôi sẽ cố gắng nhớ lại dần dần.
– Khi anh tới, Leverkusen đang ở trong nhóm rớt hạng. Anh không sợ mọi chuyện sẽ kết thúc tệ hại và ảnh hưởng tới tương lai của mình à?
– Tất nhiên là lúc nào cũng có rủi ro, nhưng bởi vậy anh luôn phải cố gắng hơn và tiến về phía trước. Tôi thì tin chắc rằng mình sẽ thành công. Các cầu thủ đã thể hiện họ không phải là những cầu thủ tồi. Họ chỉ cần tìm lại được niềm vui chơi bóng thôi.
– Anh có nghĩ là mình còn cơ hội ở Champions League?
– Trước mắt chúng tôi sẽ phải đánh bại Porto nếu muốn còn hi vọng trước hai loạt trận cuối cùng. Ở Champions League, không phải cứ đá hay ở những trận cuối là có vé vào vòng sau. Còn tùy thuộc các trận đấu trước đó nữa. Nhưng thôi, hãy cứ đặt mục tiêu cho từng trận một.