– PV: Trong cuốn sách, anh nói rất nhiều về thời niên thiếu đầy khó khăn, về tuổi trẻ, về cơn giận bên trong. Liệu có phải chính cơn giận đó là thứ đã biến anh thành một nhà vô địch như hiện tại?
Ibra: Tôi nghĩ là có, bởi tôi vẫn giữ nó suốt những năm qua. Không ai có thể thay đổi tích cách của mình chỉ sau một đêm. Cơn giận của tôi, tôi đã phải học để sử dụng nó theo cách tích cực, để biến nó thành một tài sản. Ban đầu thì nó là một trở ngại. Tôi đã phạm nhiều sai lầm, đôi khi là những sai lầm nghiêm trọng. Nhưng đó là khi tôi còn trẻ. Theo thời gian, tôi đã biết cách biến nó thành năng lượng trên sân.
– Anh cũng nói nhiều về tuổi tác của mình. Ở tuổi 40, anh cảm thấy thế nào? Đã thấy già rồi, hay vẫn còn trẻ?
Tuổi tác là một thách thức. Trên sân, tôi thấy mình trẻ, vì tôi vẫn tư duy nhanh, và trong suy nghĩ của mình, tôi thấy tôi vẫn có thể làm được mọi việc như 10 năm về trước. Nhưng khi đó, cơ thể phải theo được tư duy, điều không phải lúc nào cũng xảy ra. Đời mà, cơ thể của anh không ngừng thay đổi theo thời gian. Giờ đây, mục tiêu của tôi là kiểm soát được cơ thể của mình. Sau tuổi 35, cơ thể quyết định tất cả.
– Làm cách nào để anh duy trì được khát khao, duy trì được động lực để thức dậy và tập luyện mỗi ngày?
Đó là đam mê, và tôi chưa bao giờ để mất nó cả. Tôi may mắn xuất thân từ thế hệ cũ, nơi chúng tôi phải nỗ lực, phải đổ mồ hôi nước mắt để có thể khẳng định được bản thân. Thế hệ mới hiện nay không cần phải nỗ lực nhiều như thế để trở nên nổi tiếng. Với các mạng xã hội, mọi thứ đi nhanh hơn, cởi mở hơn, sẵn có hơn. Trước đây, nếu anh không chơi trong những trận đấu lớn nhất, sẽ chẳng ai biết tới anh.
– Chắc là anh từng gặp nhiều cầu thủ không có được ý chí như thế… Anh có thấy khó chịu không?
Tất nhiên! Sau đó thì còn tùy. Nếu anh là đồng đội của tôi, thì anh sẽ phải nghe lời tôi. Nếu không thì thật tệ cho anh. Nhưng các đồng đội của tôi cũng không phải lo đâu; nếu tôi mà không thích thái độ của họ, thì ngày nào họ cũng biết điều đó (cười).
– Anh có thấy là lúc ở Pháp anh bị chỉ trích hơi nhiều quá không?
Bình thường thôi. Tôi không thấy phiền. Điều mà tôi không thích là bị người ta nhắm vào con người của mình. Nếu đánh giá tôi qua công việc thì thế nào cũng được. Ở Pháp, tôi là người đóng thuế cao hơn tất cả, nên người Pháp lẽ ra phải thấy vui vì có được tôi.
– Đúng là chúng tôi thấy nhớ anh đấy…
Cám ơn (cười). Tôi cũng nhớ nước Pháp. Tôi đã có những năm tháng tuyệt vời ở đó. Không dễ dàng, nhưng tuyệt vời.
– Anh từng chơi bóng ở Italia, Tây Ban Nha, Anh, và cả Mỹ. Anh nghĩ Ligue 1 đứng ở đâu so với các giải đấu đó?
Chơi bóng ở Pháp không dễ đâu. Mọi người đều nghĩ chất lượng bóng đá ở đó không cao, nhưng thực tế ở Pháp có rất nhiều cầu thủ giỏi, và tất cả đều khao khát thành công. Về thể lực, tất cả đều rất khỏe.
– Anh viết là khi còn ở PSG, anh không cần phải chơi với 100% khả năng để thắng trận…
Chính xác! Anh vẫn hay nghe người ta nói kiểu muốn thắng các trận đấu lớn, vô địch các giải đấu, tất cả các cầu thủ phải đạt được phong độ cao nhất. Nhưng ở PSG thì không phải thế. Nhìn vào đội hình bây giờ xem. Họ có quá nhiều cầu thủ giỏi, quá nhiều nhà vô địch. Nên nếu Neymar chơi không tốt, thì chỉ cần Messi vẫn đá hay là được. Messi không ổn, thì Mbappé tỏa sáng có thể là đủ. Tất cả bọn họ đều có thể tự mình tạo ra sự khác biệt…
– Trong sách anh cũng viết là Kylian Mbappe nên sang Real?
Chỉ có Kylian mới có thể trả lời câu hỏi này. Nó phụ thuộc vào việc anh ta muốn gì, anh ta nghĩ gì. Tôi mà là Kylian thì tôi sẽ đi. Nhưng nếu tôi là PSG thì tôi sẽ cố tìm cách giữ anh ấy lại. Ngoài ra còn nhiều đội bóng lớn khác cũng muốn có Kylian. Cậu ấy từng hỏi ý kiến của tôi về chuyện này, và tôi đã nói rằng “nếu tôi là cậu thì tôi sẽ tới Real”.
– Ở Pháp có gì mà anh thấy thích không?
Tôi học được rất nhiều ở đó, và tôi tự hào về những gì mà mình đã làm ở đó. Pháp là một đất nước tuyệt vời, và Paris là một thành phố tuyệt vời. Thành thực mà nói là nó đẹp hơn Manchester (cười).
– Trong sách anh có nhắc tới Verratti và Pogba. Theo anh thì ai hay hơn?
Khó nói lắm, vì họ rất khác nhau. Một người có khả năng kiểm soát trận đấu, trong khi người kia năng động hơn, hoạt động từ vòng cấm này tới vòng cấm khác, ghi bàn và kiến tạo. Verratti là kiểu cầu thủ sẽ giúp anh kiểm soát trận đấu, anh ấy giữ bóng, hầu như không mất bóng bao giờ, và lúc nào cũng không ngần ngại xin bóng.
– Anh có nghĩ là anh ấy có thể dự World Cup không?
Hi vọng thế. Nhưng đó cũng là mối bận tâm của tôi. (Cả Italia lẫn Thụy Điển đều phải đá play-off).
– Có phải dự World Cup cùng Thụy Điển là một trong những thử thách lớn cuối cùng của anh?
Sẽ rất tuyệt nếu chúng tôi giành vé. Được chơi bóng cho đất nước mình ở độ tuổi của tôi là điều khó tin. Thường thì khi anh 40 tuổi, anh sẽ muốn ở nhà, châm một điếu xì gà và tự hài lòng với sự nghiệp của mình. Nhưng tôi chưa sẵn sàng làm điều đó. Tôi muốn tiếp tục chơi bóng càng lâu càng tốt.
– Xin cám ơn anh vì cuộc trao đổi.