Hỏi: Những HLV nào đã truyền cảm hứng cho anh? (Patrice Garande, HLV Dijon)
Christophe Galtier: Thời còn là cầu thủ của Marseille, tôi rất ấn tượng với những phương pháp của HLV Gérard Banide. Tất cả các bài tập của ông đều rất hứng thú, trong khi mức độ đòi hỏi cũng rất cao. Ngoài ra, tôi cũng chịu ảnh hưởng từ sơ đồ 4-4-2 của Alex Ferguson! Ở đó, cường độ, các mảng miếng và thái độ phòng ngự của tất cả các tuyến được đề cao. Và cả Carlo Ancelotti nữa, một HLV xuất sắc.
Anh có định áp dụng 4-4-2 ở mọi đội bóng mà anh đang và sẽ huấn luyện? (Michel Der Zakarian, Brest)
Không đâu anh! Tôi không phải kiểu người đứng yên một chỗ. Khi làm việc với các cầu thủ trẻ, tôi thấy 4-4-2 là sơ đồ hợp lý và dễ thiết lập nhất. Nhưng ngay cả 4-4-2 cũng có nhiều biến thể, tùy thuộc vào các diễn biến trên sân, vào việc đội nhà có bóng hay không.
Ngoài việc thua trận thì đâu là điều anh ghét nhất về nghề này? Và ngoài chiến thắng thì đâu là điều anh thích nhất? (Arsène Wenger, Giám đốc Phát triển Bóng đá Toàn cầu)
Tôi không thích khoảng thời gian 25 phút ngồi một mình trong văn phòng khi các cầu thủ ra ngoài khởi động. Tôi từng gặp anh (Arsene) ở Arsenal và thấy rất ngạc nhiên khi anh tới thăm những khu vực dành cho đối tác trong thời gian khởi động. Anh từng nói với tôi rằng, nhờ thế mà anh có cơ hội gặp gỡ thêm nhiều người mới và tránh được cảnh buồn chán khi phải ở một mình trong 25 hay 30 phút liền. Những lúc đó, các HLV sẽ bị hành hạ bởi rất nhiều câu hỏi. Thế nên, bắt đầu từ lúc làm công tác huấn luyện ở Saint-Étienne, tôi đã làm theo cách của anh đấy, Arsene! Bây giờ, khi không thể làm điều đó thì tôi sẽ gọi điện, kể chuyện cười hay làm đủ các trò cho thời gian trôi nhanh.
Điều làm tôi thích thú nhất là khi phân tích đối thủ và tìm ra cách để làm khó họ, cho các cầu thủ tập luyện và trong trận đấu, mọi chuyện diễn ra đúng như tôi đã lên kế hoạch. Phấn khích lắm! Khoảng 5 hay 10 phút sau trận là thời gian adrenaline (hóc-môn thần kinh) lên cao vút.
Điều gì anh làm tốt nhất? Và ngược lại, điều gì tệ nhất? (Bernard Casoni, HLV của Marseille hồi 1999, thời điểm Galtier bắt đầu làm trợ lý)
Tôi tệ nhất trong khoản kiểm soát cảm xúc. Đôi khi tôi làm những chuyện điên rồ. Năm ngoái, tôi nhớ là mình đã lăn tròn trên sân (sau khi Lille đánh bại Lyon với tỷ số 3-2 ở vòng 34). Với Nice, sau chiến thắng cũng trước Lyon (cũng là 3-2), tôi cũng không biết mình lao vào sân lúc nào nữa. Đấy là kiểu cảm xúc rất khó kiểm soát. Còn với những cảm xúc như lo lắng, tức giận thì tôi kiểm soát tốt hơn.
Điều tôi làm tốt nhất là chuẩn bị cho các trận đấu. Tôi luôn chắc chắn rằng, vào ngày trận đấu diễn ra, chúng tôi đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, không bỏ sót điều gì. Tôi luôn cố gắng lên kế hoạch tốt nhất cho những biến cố có thể xảy ra.
Từng là cầu thủ, từng làm trợ lý HLV ở nước ngoài, anh có kế hoạch dẫn dắt một CLB của nước ngoài không? Nếu có thì ở đâu? (Alain Perrin, người mà Galtier từng làm trợ lý trong 5 năm, từ 2004 đến 2009)
Trước đây, khi nói chuyện với anh (Alain), tôi hay nói về mong muốn được ra nước ngoài, để đối mặt với các HLV khác, với những nền văn hóa khác. Hè năm ngoái, tôi có cơ hội tới Anh và Italia, nhưng rồi đã chọn Nice. Cách đây 5 hay 6 năm, tôi cũng từng thích ra nước ngoài. Nhưng cuối cùng, tôi thấy hạnh phúc ở đây, với đất nước và giải đấu của mình. So với trước đây, Ligue 1 đã phát triển về mọi mặt. Tôi yêu giải đấu và việc ra nước ngoài không còn là nỗi ám ảnh nữa.
Anh có nghĩ là lúc này, đã có sự thay đổi trong cách anh nhìn nhận công việc của mình? (Pascal Dupraz, Saint-Etienne)
Tôi vẫn tiếp cận mỗi trận đấu với khát khao, quyết tâm và những tiêu chuẩn rất cao. Trước mỗi trận đấu, trong tôi vẫn còn nguyên sự háo hức. Tôi cần điều đó để có thể thể hiện bản thân cũng như truyền tải đến các cầu thủ. Thay đổi lớn nhất là tôi đã trở nên lạnh lùng hơn trong các quyết định! Tôi không đưa cảm xúc vào vì chẳng có ích gì cả. Trước mỗi quyết định, tôi luôn trải qua một quá trình cân nhắc những cái được, không được, những tác động có thể xảy ra với đội bóng hay với các cầu thủ.
Anh có thấy có chút chạnh lòng khi đội bóng cũ thi đấu ở Champions League mà không có mình? (Christophe Pelissier, Lorient)
Không! Trước mỗi quyết định, tôi luôn cân nhắc rất kỹ cùng với vợ và đứa con trai lớn của tôi. Khi quyết định được đưa ra, tôi đã biết là Lille sẽ giành quyền dự Champions League. Nhưng tôi đã không dưới một lần muốn thay đổi. Tôi đã ở đó ba năm rưỡi, và những người đưa tôi đến đó đều đã ra đi. Tôi không muốn kéo dài tình trạng lỡ dở, như thời ở Saint-Étienne. Thế nên, tới tháng 12/2020, tôi đã biết mình phải làm gì rồi. Bây giờ thì tôi thấy vui cho họ (Lille sẽ gặp Chelsea ở vòng 16 đội). Họ xứng đáng với thành quả đó.
Khi nào thì anh sẽ trả hết những món nợ? (Raymond Domenech, cựu HLV của ĐT Pháp, Chủ tịch Hiệp hội HLV và Quản lý bóng đá Pháp)
Tôi nhớ lần tôi bị cáo buộc đánh một cầu thủ trong đường hầm thời còn ở Marseille. Đó là Marcelo Gallardo (cầu thủ của Monaco). Nhưng thực tế là tôi không làm điều đó. Tôi bị cấm hành nghề 6 tháng, phải ngậm miệng và người ta gán cho tôi đủ thứ xấu xa. Không một đồng nghiệp nào, chưa nói tới Hiệp hội HLV, cố gắng bảo vệ tôi. Cũng dễ hiểu, tôi lúc đó chỉ là một trợ lý quèn thôi mà. Đó là một vết sẹo, nhưng cũng là nguồn động lực lớn cho tôi.
Cám ơn anh vì những trao đổi.