Benzema chia sẻ về phong cách chơi bóng riêng biệt của mình, về triết lý bóng đá, về cách Benzema nhìn nhận vai trò của mình trên hàng công không chỉ đơn thuần là một tay săn bàn. Benzema cũng nói về hình mẫu của một số 9 lý tưởng, về mối quan hệ với Ronaldo…
– PV: Anh có nghĩ là lúc này người ta đã nhận ra giá trị của mình?
Benzema: Ừm, có thể nói là có thêm nhiều người làm điều đó. Chứ ngoài những thông kê ra, tôi không thấy mình có gì khác cả. Tôi vẫn làm những điều mà tôi đã làm trong suốt một thời gian dài.
– Nghĩa là anh vẫn thế, nhưng lúc thì bị chê, lúc lại được khen…
Bây giờ chúng ta không xem bóng đá như trước nữa. Không phải hết 90 phút là xong. Vì sau đó còn mạng xã hội, còn đủ thứ khác… Người ta không quan tâm một cầu thủ làm gì trên sân, chỉ quan tâm ai ghi bàn. Nên ai ghi bàn là người đó giỏi. Chính tôi cũng trải qua chuyện này rồi. Tôi đá không tốt, nhưng ghi bàn, và thế là người ta bảo tôi hay.
– Anh có tự xem mình là một cầu thủ khác biệt, độc nhất?
Có. Chúng ta hoàn toàn có thể nói như thế. Tôi không phải kiểu số 9 thích mắc võng trong vòng cấm, nhưng tôi biết phải chơi kiểu đó như thế nào. Tôi cũng không phải kiểu số 9 thích giật xuống, nhưng tôi biết chơi kiểu đó như thế nào. Tôi biết làm mọi thứ. Đó là kết quả của rất nhiều nỗ lực. Nên nói là độc nhất cũng OK thôi. Tôi thần thượng Ronaldo, tiền đạo người Brazil ấy, và trong mắt tôi thì anh ấy là người có thể làm tất cả.
– Nhiều người cho rằng anh là sự pha trộn giữa Ronaldo và Zidane…
Tôi học hỏi được từ họ rất nhiều, gần như là tất cả. Từ “Zizou”, ví dụ, là khả năng kiểm soát. Ông ấy biết lúc nào thì chuyền, lúc nào thì rê. Đó là đẳng cấp. Với Ronaldo thì là những pha xử lý mạo hiểm, khả năng đi bóng, những bàn thắng…
– Anh có biết mình cần làm gì trước khi nhận bóng?
Đương nhiên, đó là điều bắt buộc. Trong bóng đá hiện đại, anh làm gì có thời gian. Các trận đấu bây giờ diễn ra nhanh hơn, giàu sức mạnh hơn. Nếu anh nhận bóng rồi mới nghĩ, một, hai giây sau, xung quanh anh sẽ có hai, ba cầu thủ đối phương vây lấy ngay. Tôi thậm chí còn biết mình sẽ làm gì, và đồng đội của tôi sẽ làm gì trước khi nhận bóng. Nên có thể nói là tôi tính trước được hai bước. Tôi không thích đồng đội hét tên khi tôi nhận bóng. Bởi tôi luôn biết cần phải làm gì.
– Một số 9 lý tưởng là như thế nào?
Là người biết làm tất cả mọi việc, từ di chuyển, kiểm soát bóng, tung ra những đường chuyền quyết định, tới ghi bàn. Ví dụ như bàn thắng tôi ghi vào lưới Atletico (2-0, 12/12/2021). Tôi là người gây sức ép với Koke, rồi chúng tôi đoạt được bóng. Casemiro chuyền cho tôi, tôi xoay người và dứt điểm. Nhưng rõ ràng là chúng ta không thể chơi như thế trong suốt 90 phút. Nên tôi buộc phải phân phối sức lực của mình. Tôi sẽ dành ra 5 tới 10 phút mỗi trận để “nghỉ ngơi”.
– Vậy anh có tự xem mình là một số 9 lý tưởng không?
Có. Nhưng điều này không liên quan tới những người khác đâu nhé. Tôi chỉ nói về cách tôi nhìn nhận về vai trò này và kiểu tiền đạo mà tôi thích. Tôi đã trở thành mẫu số 9 mà tôi muốn trở thành. Mỗi cầu thủ đều có những năng lực riêng. Nếu ngày nào đó con trai tôi chơi bóng và nó chơi cùng vị trí với tôi, tôi sẽ muốn nó chơi theo cách của mình. Nghĩa là không chỉ biết ghi bàn.
– Anh nghĩ gì khi không có bóng?
Còn tùy vào tình huống. Đôi khi tôi trao đổi với những người xung quanh. Lùi xuống xin bóng thì cũng tốt thôi, nhưng nhận xong không để làm gì thì cũng vô nghĩa. Đôi khi, tôi sẽ không chạm bóng trong ba phút để phân tích những gì đang diễn ra, để xem hậu vệ đối phương bám sát hay để cho tôi khoảng trống. Tôi sẽ di chuyển, ví dụ là sang trái, dù không thực sự muốn nhận bóng, để xem trung vệ của đối phương có bám theo hay không. Nếu không, khi tôi thực sự nhận bóng, tôi biết chắc là anh ta sẽ không bám theo và có thể xoay người lại. Nếu có, thì tôi sẽ trả bóng lại cho đồng đội sau một hay hai chạm.
– Đầu anh như máy tính ấy nhỉ?
Tôi quan sát thôi.
– Khi có Cristiano Ronaldo thì cách anh suy nghĩ và đọc trận đấu có gì thay đổi?
Đơn giản thôi. Khi anh ấy còn chơi cho Real Madrid, anh ấy có thể ghi 50 đến 60 bàn mỗi mùa. Nên tôi phải thích nghi với thực tế ấy. Tôi phải di chuyển nhiều hơn, mở ra khoảng trống cho anh ấy bởi vì anh ấy xuất hiện trong vòng cấm nhiều hơn và thính nhạy với bàn thắng hơn tôi.
– Từ ngày khởi nghiệp, đâu là những cầu thủ anh thích chơi cùng nhất?
Cristiano, Mesut Oezil, Juninho, Fred, và cả “Zizou” trong các buổi tập nữa. Họ đều là những cầu thủ kỹ thuật. Anh xin bóng, bóng tới, anh chuyền, anh nhận. Bóng đá là thế…
– Anh có thấy trong cách chơi của mình có hạn chế nào không?
Hiện tại thì không. Tôi thấy mình đã đạt tới đỉnh cao rồi. Tôi chỉ cần thêm danh hiệu thôi. Tất nhiên là chúng ta luôn có thể tiến bộ. Nhưng thực sự là bây giờ tôi cũng chưa biết là theo kiểu gì.
X- in cám ơn anh vì cuộc trao đổi.