Đấy là trận đấu mà Liverpool không ghi bàn. Và đấy là trận duy nhất ở mùa bóng này, tính chung mọi giải, mà Liverpool rời sân với tỷ số 0-0. Arsenal dĩ nhiên không thể cầu mong gì hơn, khi họ rời sân Anfield với kết quả ấy. Granit Xhaka lãnh thẻ đỏ, bị đuổi từ giữa hiệp 1.
Không có gì lạ khi toàn bộ khoảng thời gian còn lại chủ yếu được Arsenal dồn cả vào việc bảo vệ khung thành. Liverpool giữ bóng đến 78,1% và sút cầu môn nhiều gấp 6 lần đội khách. Ví von một tí, có thể xem trận Liverpool – Arsenal vừa qua là một cữ tập cao cấp cho hàng công của Liverpool. Kết quả: mỗi bên chỉ có vỏn vẹn 1 pha dứt điểm đúng hướng khung thành, và chẳng lạ khi trận đấu kết thúc không bàn thắng.
Tấn công và ghi bàn, đấy là những khái niệm hoàn toàn khác nhau. Đây đâu phải là lần đầu tiên giới hâm mộ bóng đá phải xem một đội cứ tấn công mãi mà không ghi bàn! Với Liverpool, người xem khó thoát khỏi sự liên tưởng: không có Salah, Mane, Keita, thì Liverpool không thể ghi bàn?
Vấn đề không nằm ở chính khả năng ghi bàn của Salah hoặc Mane. Trong nhiều trường hợp, một cầu thủ ghi bàn trước tiên là vì anh ta được kiến tạo cơ hội quá tốt. Cũng có những trường hợp, khi một cầu thủ kiến tạo được cơ hội tuyệt vời, thì nguyên nhân lại nằm ở cầu thủ thụ hưởng: anh ta di chuyển quá hay, nên đồng đội mới có giải pháp hay để chuyền. Bóng đá hấp dẫn cũng một phần vì nó gồm toàn những câu chuyện phức tạp như vậy.
Liverpool hiện không có Salah và Mane, quá rõ rồi. Vấn đề là những người thay chỗ dứt điểm không hay, nên Liverpool không thể ghi bàn?
Hay vì không có Mane và Salah mà tiền vệ Liverpool không có giải pháp chuyền bóng hay, dẫn đến hậu quả chung là cả hàng công bế tắc? Sút 17 lần mà chỉ đúng hướng khung thành 1 lần, thì có hai khả năng trên lý thuyết, đều “nặng” ngang nhau. Sút dở, hoặc chuyền dở (nên tình huống sút trở nên quá khó). Đến đây, lại xin lưu ý hoàn cảnh đã nêu: đối thủ là một Arsenal chỉ mong rời sân với kết quả hòa, do thi đấu với 10 người từ phút 24. Đóng chặt mọi con đường dẫn đến cầu môn là việc làm dễ đoán của đội khách.
Sau này, người ta có thể nhớ về Salah – Mane; nhớ về cặp hậu vệ biên Trent Alexander-Arnold và Andy Robertson; hoặc nhớ về thủ môn Alisson, hay trung vệ Virgil Van Dijk… Tóm lại, tiền vệ là nơi cuối cùng để người ta nhớ về đội Liverpool xuất sắc mà Juergen Klopp dày công xây dựng. Từ chiến tích vô địch Champions League đến lần đầu tiên lên ngôi ở Premier League, Liverpool chưa bao giờ nổi tiếng nhờ hàng tiền vệ. Bây giờ, khi không có các tiền đạo cao cấp, thì khả năng kiến tạo cơ hội của tiền vệ Liverpool lộ ra.