SPORT1: Antonio, xin chúc mừng. Chiến thắng trước Atletico là chiến thắng thứ 9 trong 9 trận đầu mùa của Real. Những ngày tháng đầu tiên của anh ở Madrid đúng là không thể thuận lợi hơn, nhỉ?
Ruediger: Cám ơn anh. Quả đúng là vậy. Kết quả thì tốt, cả đội thấy vui vẻ, và tôi thì nhanh chóng ổn định. Nói thật trong sự nghiệp của mình chưa có đội bóng nào khiến cho tôi thấy việc thích nghi lại dễ dàng đến thế.
Điểm đáng chê duy nhất: họ viết sai tên anh trong phòng thay đồ ở Bernabeu?
(cười) Không, cũng không tệ đến mức phải chê gì đâu.
Nhưng anh phản ứng thế nào khi người ta viết “Ruediguer” thay vì “Ruediger”?
Em họ tôi là người đầu tiên phát hiện ra. Cậu ấy gửi cho tôi một bức ảnh chụp phòng thay đồ và hỏi “Toni, chuyện quái gì đang xảy ra ở đấy thế?” Tôi lập tức gửi bức ảnh này cho lãnh đội, và nói là ông ấy có thể thoải mái bỏ bớt đi một chữ ‘U’. Ông ấy lập tức xin lỗi tôi cả 1000 lần. Nhưng như tôi nói, tôi không thấy đó là một vấn đề. Tôi còn thấy buồn cười cơ.
Anh đã có biệt danh mới chưa? Bởi vì ở Real đã có một Toni rồi.
Chính xác, Toni Kroos chính là… Toni của họ. Lúc này ban huấn luyện gọi tôi bằng cái tên Antonio, còn các đồng đội thì gọi Rudi. Tất nhiên, họ đều nhận ra tôi là một gã điên, theo nghĩa tích cực.
Real từng có không ít gã điên, đặc biệt là ở hàng thủ nhỉ?
Đúng vậy. Tôi nghĩ ngay tới Pepe. Anh ấy chính là hình mẫu của tôi ở Real Madrid, tôi luôn muốn được như anh ấy. Tôi thường xem qua video những lần anh ấy “dũi” các tiền đạo của đối phương. Lúc ấy tôi còn trẻ và muốn cho mọi người thấy là tôi cũng có thể chơi được quyết liệt như thế. Nhưng anh phải biết Pepe là hậu vệ rất giỏi. Không chỉ trong những pha tranh chấp, mà cả trong việc duy trì cấu trúc đội hình nữa. Nhưng tới Real tôi mới biết Pepe hóa ra là một người rất điềm đạm khi ở ngoài sân. À, anh biết chuyện gì không…?
Nói luôn đi, làm ơn!
Anh ấy là người duy nhất khiến tôi phải chờ cả tiếng đồng hồ để xin áo đầy. Pepe, Sergio Ramos và Thiago Silva là ba cầu thủ tôi cảm thấy tự hào nhất khi có được áo đấu của họ trong bộ sưu tập. Những huyền thoại đích thực!
Cầu thủ nào trong đội hình hiện tại khiến anh ngạc nhiên nhất, theo nghĩa tích cực ấy?
Toni Kroos. Chúng tôi biết nhau đã lâu trong màu áo đội tuyển, và luôn tôn trọng nhau. Nhưng thường khi gặp chúng tôi chỉ nói được với nhau vài câu xã giao kiểu “Chào, khỏe không bạn?” rồi “Tạm biệt”. Có thể vì chúng tôi không có đủ thời gian. Nhưng ở Real tôi đã được gặp một Toni Kroos rất khác. Anh ấy nói tiếng Tây Ban Nha như gió, rất cởi mở và nhiệt tình lắm.
Thế với tư cách một cầu thủ thì sao?
Những gì anh ấy đã giành được từ khi tới đây thật sự đáng ngưỡng mộ. Vị thế và sự tôn trọng mà anh ấy có được ở CLB nói riêng và Tây Ban Nha nói chung đã nói lên tất cả. Và tất nhiên đó chính là một động lực cho tôi.
Ở Chelsea anh là DJ của phòng thay đồ. Thế ở Real anh có cơ hội chơi đoạn nhạc nào chưa?
Không có cơ hội luôn. Karim Benzema làm hết; anh ấy là trùm của phòng thay đồ rồi (cười). Nhưng nói chung thì nhạc anh ấy chọn cũng Ok. Rất nhiều beat afro, rất nhiều hip hop, đôi khi có chút reggaeton cho người Tây Ban Nha.
Anh nói được tiếng Tây Ban Nha chưa?
Tôi nghe được nhiều, nhưng nói thì được có mấy từ à. Nhưng vì đội cũng đa quốc gia nên chúng tôi có thể nói với nhau bằng tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Bồ hay tiếng Đức. HLV thường chỉ đạo bằng tiếng Tây Ban Nha, nhưng khi nói với tôi ông ấy vẫn dùng tiếng Ý.
Quan hệ giữa anh với HLV Carlo Ancelotti thế nào?
Tôi có thể nói là tuyệt vời ngay từ đầu. Để tôi kể chuyện này. Hôm mới chuyển tới đây, tôi đang cùng cả gia đình ăn thịt nướng thì chuông cửa reo. Tôi chẳng đoán ra là ai, vì chúng tôi mới ở đây có mấy tiếng đồng hồ thôi. Tôi ra mở cửa, và đứng trước mặt tôi là HLV Ancelotti. Thật là một cảm giác rất “wow”!
Rồi sau đó?
Ông ấy cũng ngồi vào bàn rồi ăn uống bình thường với cả nhà. Rồi chúng tôi nói với nhau đủ thứ chuyện trong hai tiếng đồng hồ tiếp theo. Rất, rất bình dị. Phải nói thật là tôi chưa bao giờ trải qua điều gì tương tự trong đời. Và sau vài tháng, tôi có thể kết luận rằng nói về kỹ năng quản lý con người, Ancelotti là “vô đối”. Được làm việc với ông ấy mỗi ngày, lại ở đội bóng thành công nhất thế giới, là một trải nghiệm thật sự tuyệt vời.
Nghe đúng giọng của một người đã vươn tới được giấc mơ của mình…
Tôi không gọi đây là một giấc mơ. Giấc mơ của tôi luôn là được chơi bóng ở Premier League. Còn Real Madrid thì giống như một ảo mộng, còn lớn hơn cả giấc mơ. Nhưng tôi thậm chí còn không nhận ra điều đó cho tới khi tôi thực sự đã chuyển tới đây.
Áp lực phải thành công ở Real Madrid lớn đến mức nào?
Khủng khiếp. Từ ngoài nhìn vào thì anh chỉ có thể mường tượng phần nào thôi. Ở đây chỉ có chiến thắng và chiến thắng, không có lựa chọn nào khác. Khi nhìn vào những người như Luka, Toni hay Karim, tôi thấy họ lúc nào cũng thực sự thoải mái. Với họ thì ngay cả một trận chung kết cũng chỉ là điều rất bình thường.