Bảng xếp hạng Ngoại hạng Anh 2021/2022
Lịch trực tiếp Ngoại hạng Anh mới nhất
Vào đêm nay, Chelsea sẽ đụng độ với Man United. Nếu trận đấu lùi lại vài ngày, rất có thể chúng ta sẽ được chứng kiến một cuộc hội ngộ thú vị trên băng ghế huấn luyện khi Tuchel đối mặt Rangnick – người chuẩn bị về tiếp quản Quỷ đỏ.
Giữa 2 người có mối thân tình sâu đậm, đặc biệt từ phía Tuchel. Năm 24 tuổi, HLV của Chelsea khi đó là một cầu thủ trẻ hận cả thế giới và cho rằng bóng đá đã phản bội mình. Chấn thương đầu gối nặng khiến Tuchel phải treo giày từ sớm và làm phục vụ bàn ở Radio Bar tại Stuttgart.
Tuchel là học trò của Rangnick tại CLB Ulm. Nhận thấy tiềm năng về huấn luyện của chàng cầu thủ đen đủi, Rangnick đã quyết tâm kéo Tuchel theo nghiệp của mình. Câu chuyện thực tế không đơn giản chút nào.
“Tôi thấy các đồng đội ngày một giỏi hơn dưới thời Rangnick và được chơi ở Bundesliga. Đấy chính là giấc mơ cả đời của tôi”, Tuchel nhớ lại.
“Đó là đội bóng của tôi, đồng đội của tôi, mọi thứ thật gần nhưng cũng rất xa. Đó là lần đầu tiên tôi tiến gần tới việc được chơi ở Bundesliga. Đến khi chấn thương xảy ra, tôi vô cùng giận dữ. Tôi không tuyệt vọng mà cảm thấy bị phản bội và giận dữ với hoàn cảnh của mình. Tôi không biết phải làm gì. Giấc mơ cả đời tôi là trở thành cầu thủ bóng đá.
Đến tận thời điểm đó, tôi đã đặt mọi năng lượng và nỗ lực vào bóng đá. Nhưng khi không thể theo đuổi đam mê được nữa, tôi cần tìm một niềm vui khác, điều không dễ dàng chút nào.
Kể lại câu chuyện bây giờ thì nghe thật dễ dàng. Nhưng ở thời điểm đó, vứt bỏ niềm kiêu hãnh để tới quán bar kiếm tiền cho việc học đại học, gặp những người biết mình và nói: “Ê, sao thế? Không đá bóng nữa à?” là cả một trải nghiệm cay đắng.
Tôi phải nuốt sự tự tôn lại và vượt qua thời khắc khó khăn, mỗi ngày tự nhìn vào gương đó. Nhưng khoảng thời gian đó đã mài sắc tôi. Rốt cuộc, nó lại có lợi cho tôi.
Tôi chẳng biết phải làm gì cả, vì thế tôi theo ngành tài chính. Tôi nghĩ rằng mẹ tôi chỉ có thể ngủ ngon khi biết thằng con trai đã hoàn thành đại học và không bắt đầu gây chuyện nữa.
Tôi chỉ là một sinh viên bình thường nên phải làm việc ở quán bar 1-2 lần/tuần để có thêm tiền. Nhưng đó lại là khoảng thời gian khá vui, dù rằng tôi cảm thấy không ổn khi rời xa bóng đá. Vào lúc đó, chỉ xem bóng đá thôi cũng khiến tôi giận dữ”.
Rangnick, khi đó là HLV của Stuttgart, nhớ tới cậu học trò và đề nghị anh quản lý đội trẻ. Câu hỏi đặt ra là Tuchel đang ở đâu lúc này nếu không chấp nhận lời mời ngày đó?
“Tôi không biết nữa”, Tuchel mỉm cười. “Chúng ta đều không biết. Chẳng ai có thể biết. Ralf gọi cho tôi bởi vì ông ấy là thầy cũ. Ông ấy biết tôi đang học ở Stuttgart.
Trong suốt 4 tháng, tôi đã làm trợ lý thứ 2 cho HLV tại đội trẻ Stuttgart. Từ đó, tôi theo học bằng HLV chuyên nghiệp và bắt đầu sự nghiệp với đội U14.
Tôi vẫn làm việc trong quán bar lúc đó. Tôi thậm chí vẫn hoàn thành xong lớp kinh tế ở trường đại học. Rangnick đã mở ra một cánh cửa. Ở một thời điểm nhất định, bạn phải bước qua cánh cửa đó và chịu trách nhiệm cho mọi cơ hội đến với bản thân mình.
Đó là câu chuyện của tôi. Tôi có một người như Rangnick hỗ trợ mình, và rất nhiều người khác, như bố tôi. Mọi người giúp tôi kết nối lại với bóng đá. Tôi thật sự rất may mắn và biết ơn tất cả vì ngày hôm nay”.