Nếu như Carrick… không biết huấn luyện? Bài học rút ra sẽ là: người ta thậm chí không cần biết huấn luyện, vẫn có thể thắng nhà ĐKVĐ Europa League. Ngược lại, nếu đấy thật sự là một công việc nghiêm túc, Carrick đã thành công mỹ mãn trong “lần đầu làm việc ấy”. Tóm lại là ông đã tự rút ra bài học, đã có những kinh nghiệm đáng quý đầu tiên trong nghề huấn luyện, bất kể nội dung cụ thể của câu chuyện mà chỉ có Carrick hiểu rõ: ông huấn luyện như thế nào mà MU lại thắng Villarreal!
Thắng thêm trận nữa (và sau đó nhường chỗ, nhường luôn cái gánh nặng MU cho Ralf Rangnick), Carrick sẽ có thành tích toàn thắng trên mọi trận địa khi tạm dẫn dắt MU. Độc đáo hơn nữa: toàn thắng trước cả hai nhà ĐKVĐ Champions League và Europa League. Carrick sẽ được cả thế giới trong khi, xin nhắc lại, nếu thua thì ông cũng không có gì để mất. Không thua mới là chuyện lạ, nơi cái đội bóng đã tan nát về mọi mặt này, trước đối thủ mà trung vệ kỳ cựu Leonardo Bonucci của Juventus vừa khẳng cách đây vài ngày, là “mạnh nhất châu Âu hiện thời”.
Người ta dõi mắt vào MU trước tiên là vì đội này có bao nhiêu vấn đề đáng theo dõi, chứ Chelsea của Thomas Tuchel thì đâu có vấn đề gì. Nhà vô địch Champions League vừa thể hiện sức mạnh trên đấu trường châu Âu bằng chiến thắng 4-0 trước Juventus, và bây giờ thì quay lại Premier League, nơi họ đang dẫn đầu bảng. Tốt đẹp đến nỗi, coi như không có chuyện gì đáng để theo dõi. Trong cuộc sống, có những lúc mà thông tin tốt đẹp nhất trong ngày chỉ là… không có thông tin gì mới.
Kể cả khi cầu thủ cánh trái Ben Chilwell đang bay bổng bỗng chấn thương không thể thi đấu, cũng chẳng phải là chuyện lớn. Hồi Chilwell vắng bóng (hồi đầu mùa), Marcos Alonso đã chơi rất hay. Đấy là cái hay trong chiến thuật, lối chơi của HLV Thomas Tuchel, rồi mới dẫn đến hệ quả là Alonso hoặc Chilwell – bất kể ai đá chính – đều trở nên “lung linh” ở cái vị trí có ý nghĩa rất quan trọng trong chiến thuật ấy. Bây giờ, lại đến lượt Alonso thay chỗ Chilwell, chưa kể Chelsea còn có Reece James xuất sắc ở cánh phải, chứ đâu chỉ mỗi cánh trái!
Vấn đề là Chelsea của Tuchel đang chịu áp lực của kẻ “phải thắng” – và đấy là thứ áp lực rất “phản bóng đá”, trong môn bóng đá. Đây không phải là hoàn cảnh thông thường. Đây là một MU đang hỗn loạn, nên Chelsea càng phải thắng. Và ngược lại, nếu không thể thắng thì Tuchel càng khó ăn nói. Ông thậm chí còn chưa biết Carrick sẽ làm gì, MU sẽ đá như thế nào, nên không dễ bài binh bố trận. Làm sao thì làm, đấy là việc của Tuchel. Chỉ biết, ông mà không thắng thì… thông tin đáng ghét sẽ xuất hiện!