Đã từng có một lớp sương mờ ảo che khuất mối quan hệ giữa hai người đàn ông cá tính, tài năng là HLV Park Hang Seo và Nguyễn Văn Quyết. Sau AFF Cup 2018, chính xác hơn là sau trận đấu với Campuchia, Văn Quyết đánh mất vị trí. Anh rơi vào quên lãng ở đội tuyển. Rất nhiều giả thuyết được đặt ra. Rất nhiều lời giải thích đã xuất hiện. Thậm chí, đã có đôi lần ông Park đăng đàn nói về quyết định từ chối một cầu thủ xuất sắc nhất của BĐVN thời điểm hiện tại. Ông công nhận giá trị và đẳng cấp của Văn Quyết nhưng giữ cho mình quyền được chọn của một vị chiến tướng ngoài biên ải.
Văn Quyết không lên tuyển ở một giải đấu chính thức trong suốt 4 năm qua. Có lần anh được gọi lên trong trận giao hữu của đội tuyển nhưng quyết định đó chỉ mang tính biểu tượng bởi sau đó, ông Park lại chọn cho mình những con người khác ông tin là phù hợp hơn. HLV Park Hang Seo đã quên Văn Quyết trong chính sách nhân sự của mình. Có điều, Văn Quyết không quên. Anh luôn nhớ về giấc mơ và niềm kiêu hãnh của mình. Nhờ giấc mơ ấy, niềm kiêu hãnh về giá trị bản thân mà 4 năm qua, Văn Quyết không gục ngã, không tự ái để quay lại với nơi vốn thuộc về anh.
Và cuối cùng thì Văn Quyết đã trở lại. Mọi sự mới chỉ là bắt đầu. Quyết hiểu điều đó. Ông Park cũng biết điều đó. Ông có thể sẽ mở lòng hơn, tìm cho anh một vị trí thích hợp trong chặng đường dài sắp tới. Đó thật sự là một thay đổi mang tính quyết định của nhà cầm quân người Hàn Quốc. Và đương nhiên, một cầu thủ “khát” như Văn Quyết hiểu rằng mình đang đứng trước cơ hội ngàn vàng. Anh phải chiến đấu để nắm lấy nó. Anh phải thay đổi, phải thích nghi trong một môi trường vốn đã khác so với trước đây rất nhiều. Nhưng, cuộc sống hạnh phúc hơn khi ít nhất bạn có cơ hội để dấn thân. Nó khác với việc cánh cửa đã đóng lại. Và hôm qua một Văn Quyết binh đã chiến đấu như thể ngày mai không còn được chiến đấu. Cũng nhờ thế mà anh đã có được ngày trở về không thể ngọt ngào hơn. Với Văn Quyết, trở về để hy vọng, để khẳng định và bước tiếp.