Tất nhiên, mỗi HLV có một phong cách riêng. Inzaghi yêu bóng đá tấn công, biết cách xây dựng hệ thống tấn công hiệu quả từ những gì sẵn có. Mùa trước sau cơn binh biến lực lượng, Inter của Inzaghi vẫn cán đích á quân, đoạt cúp quốc gia Italia và siêu cúp Italia.
Nhưng Inter-Inzaghi lại thiếu sự xù xì thô ráp, phẩm chất rất quan trọng trong các trận đánh lớn. Đó là nguyên do chính khiến họ bại trận trong tất cả các trận cầu đinh từ đầu mùa giải, trước Lazio (1-3), Milan (2-3) và Bayern (0-2).
Antonio Conte thì khác, cựu HLV Inter trung thành với thứ bóng đá thực dụng, nặng về phòng ngự. Triết lý đó của Conte rất phù hợp với Inter trong bối cảnh lực lượng của họ không còn ở tốp đầu châu Âu. Kể cả tại Serie A, Conte cũng chọn cách chơi phòng ngự chặt, phản công nhanh trước các đối thủ mạnh. Inter của Conte không hấp dẫn lung linh nhưng lì lợm và bản lĩnh. Thứ bóng đá xù xì của Conte đã giúp Inter vô địch Serie A 2020/21 và lọt vào chung kết Europa League 2019/20.
Còn Inter của Inzaghi sẽ rất hay khi gặp Plzen (2-0) hay Cremonese (3-1). Đó là khi họ được chơi áp đặt, cầm nhiều bóng và thoải mái phát triển ý tưởng tấn công. Nhưng khi đụng các đối thủ ở đẳng cấp cao, Inzaghi lại không có sự ứng biến đủ linh hoạt. Họ thua Bayern theo kiểu đầu hàng toàn diện, thua Milan vì không theo kịp sự tăng tốc của đối thủ trong 15 phút đầu hiệp hai, thua Lazio vì thế trận phòng ngự chưa đủ chắc chắn và tin cậy.
Xét về triết lý, Antonio Conte đơn giản và xuyên suốt hơn Simone Inzaghi. Bóng đá của Conte giống như tính cách của ông, luôn giàu sức chiến đấu và cường độ. Còn Inzaghi trẻ tuổi hơn, đa dạng lối chơi hơn nhưng thực tế lại chưa “tới”. Gặp đối thủ dưới cơ, Inter của Inzaghi có thể bế tắc nếu gặp hàng phòng ngự lùi sâu như Lecce. Trước đối thủ mạnh, Inter của Inzaghi gặp vấn đề trong cách tiếp cận trận đấu, điều chỉnh nhịp độ và lối chơi theo diễn biến trên sân.
Trận thắng Viktoria Plzen hồi giữa tuần, Inter chỉ việc chơi theo cách của mình là đối thủ không theo nổi. Nhưng cuối tuần này khi làm khách trên sân Udinese, Inter có thể sập bẫy của đối thủ đang đứng thứ 4 trên BXH. Còn dưới thời Conte trước kia, Inter mới là đội đi giăng bẫy đối thủ.
Tất nhiên Inter không thể quay lại đá như thời Conte hai năm trước, nhưng ít nhất Inzaghi có thể soi vào đó để biết điều chỉnh lối chơi theo hướng thực dụng và linh hoạt hơn trước từng đối thủ.