Sau một tháng mệt nhoài với EURO, anh lấy đâu ra sức mạnh để bắt đầu một mùa giải mới?
Ngày đầu tiên sau EURO quả thật khó khăn. Tôi bị cảm lạnh, người cứ ngây ngây sốt. Sau bốn mươi ngày cháy hết mình, tôi thực sự đã kiệt sức. Việc phải ở trong “bong bóng Covid-19” suốt giải đấu cũng là một vấn đề. Thường chúng tôi có thể gặp gỡ gia đình vào những ngày sau trận đấu, cùng ăn uống hay dạo chơi chút chút. Nhưng ở EURO vừa rồi thì điều đó là không thể, nên cũng rất căng thẳng.
Nhưng ngược lại, kỳ EURO ấy đã giúp tôi sạc lại bản thân mình. Tôi nhận ra mình vẫn muốn được sống trong những cảm xúc tuyệt vời mà bóng đá mang lại, được chơi trong những trận đấu đỉnh cao, được thách thức bản thân mình.
Những mùa giải gần đây anh gặp khá nhiều chấn thương. Anh vượt qua chúng như thế nào?
Thời gian hồi phục càng ngày càng dài lên, nhưng ngược lại, anh cũng hiểu hơn về cơ thể của chính mình. Anh kiểm soát cơ thể tốt hơn, biết được việc gì thì nên làm, việc gì không. Phần khó nhất là dừng lại đúng lúc trước khi cơ thể bị đẩy quá khả năng chịu đựng. Nhưng nói thế thôi, tôi cũng chưa biết mình có làm được như thế hay không, cứ phải chờ vài tháng hay vài năm nữa mới biết được.
Chấn thương không thể đánh gục anh, ngay cả khi đó là một chấn thương đầu gối nghiêm trọng hồi tháng 8/2019?
Ở thời điểm chấn thương thì đúng là không. Nhưng sau sáu tháng rồi một năm thì có đấy. Tôi không biết khi nào mình có thể trở lại. Cứ mỗi lần căng cơ là tôi lại thấy đau. Trong một thời gian dài tôi gặp phải nhiều vấn đề liên quan tới cơ bắp, nên không thể nào ra sân hơn hai trận liên tiếp được. Nhưng rồi tôi cũng tìm được giải pháp. Tôi chăm sóc cơ thể mình theo cách khác, phù hợp hơn, để ý nhiều hơn tới dinh dưỡng, các hoạt động hồi phục, phòng tránh chấn thương… Tôi không ngại thử những cái mới, để xem cái nào là tốt nhất cho cơ thể mình.
Nghe như smartphone ấy nhỉ?
Chính xác. Tôi sẽ nâng cấp lên Chiellini 3.0. Ở tuổi 37, tôi cần một phiên bản mới, với những cập nhật mới.
HLV Roberto Mancini đã thay đổi phong cách của đội tuyển, theo hướng tấn công nhiều hơn. Là một hậu vệ, anh trải nghiệm thay đổi đó như thế nào?
Rất tích cực. Nhưng thực ra chúng tôi không phản bội chính mình. Chúng tôi cố gắng kiểm soát trận đấu nhiều hơn so với trước, nhưng một trong những điểm mạnh nhất của chúng tôi vẫn là phòng ngự. Dù là trong vòng cấm của đối phương, ở giữa sân hay trong vòng cấm của chúng tôi, thì cả đội vẫn luôn phòng ngự với tinh thần như trước. Mỗi cầu thủ đều hi sinh vì toàn đội, nhất là các tiền đạo.
Anh lúc nào cũng đam mê phòng ngự như thế này à?
Khi là một hậu vệ, vui sướng lớn nhất là cầu thủ tấn công của đối phương không thể ghi bàn. Tôi thà cứu được một bàn thua còn hơn là ghi được một bàn thắng. Tôi thích đối đầu, đó là một phần bản tính của tôi. Ở tuổi 20 tôi không giống như bây giờ. Tôi đá cánh, thích chạy, thích tấn công, tạt bóng, sút bóng. Nhưng theo thời gian, tôi dần trở thành một chuyên gia phòng ngự.
Dẫu vậy, tôi vẫn phải theo sát sự vận động của bóng đá. Mười năm trước, chẳng ai yêu cầu tôi phải chơi bóng. Chỉ thị lúc nào cũng là “hoặc là cầu thủ gần nhất, hoặc cầu thủ xa nhất”. Nghĩa là khi có bóng, hoặc là anh chuyền luôn cho cầu thủ đứng gần mình nhất, hoặc phá bóng tới vị trí của cầu thủ ở xa mình nhất. Nhưng bây giờ chúng tôi đang chơi theo cách hoàn toàn khác. Tôi học hỏi được nhiều điều từ các cầu thủ giỏi, ví dụ Sergio Ramos. Tôi không chơi như Ramos, nhưng tôi học được rất nhiều từ anh ấy.
Anh vừa nói tới sự phát triển của bóng đá. Có khi nào anh có cảm giác khó chịu khi phải chứng kiến những bàn thua hoàn toàn có thể tránh được nếu các hậu vệ không chần chừ khi phá bóng?
Có chứ, rất khó chịu là đằng khác. Ngoài ra, tôi cũng thấy khó chịu khi cảm thấy các cầu thủ nhiều khi đánh mất đi đam mê tranh chấp và khả năng sử dụng cơ thể. Rất nhiều hậu vệ, ngay cả những người ở trình độ cao nhất, chơi quá sạch. Hậu vệ cần phải xấu chơi một chút, vẫn phải đúng luật, tất nhiên, nhưng phải rắn.
Có hậu vệ nào giống anh không, hay anh thích hậu vệ nào?
Giống tôi hả, tôi không biết. Nhưng có một số hậu vệ tôi rất thích. Matthijs De Ligt có thể trở thành một trong những trung vệ xuất sắc nhất thế giới. Anh ấy còn trẻ, thông minh và sở hữu nhiều phẩm chất. Tôi cũng luôn là một người ngưỡng mộ Sergio Ramos; ngoài những phẩm chất của một hậu vệ, tôi còn ngưỡng mộ tính cách của anh ấy, những gì anh ấy mang tới cho các đồng đội. Một cầu thủ nữa cũng đang tiến bộ rất nhanh là Marquinhos. Khi anh ấy còn chơi bóng cho Roma, tôi không nghĩ là anh ấy sẽ có thể trở thành một trung vệ giỏi như hiện tại.
Có thể hai anh sẽ gặp lại nhau ở Champions League…
Bây giờ tôi chỉ nghĩ tới Chelsea của Thiago Silva thôi. Sau đó mới tính tiếp. Champions League bao giờ cũng là một cuộc phiêu lưu nhiều bất ngờ. Điều quan trọng là phải vượt qua được vòng bảng, nhất hay nhì bảng không quan trọng. Tới tháng Ba thì là một câu chuyện hoàn toàn mới.
Nếu đối đầu với PSG ở Champions League, anh có thể sẽ phải đối mặt với Neymar, Messi, Mbappe. Anh sẽ chọn kèm ai?
Không ai cả (cười). Họ giống như một đội bóng trong PlayStation ấy nhỉ. Nếu họ có thể tìm được sự đồng điều cả trong lẫn ngoài sân, nếu cả đội biết đặt lợi ích tập thể lên trên hết, họ sẽ trở thành một đội bóng không thể bị đánh bại. Tất nhiên là sẽ chẳng bao giờ dễ dàng như thế, và đối thủ mỗi khi đối đầu với họ cũng sẽ tăng thêm quyết tâm nhiều lần.