Một cuộc đấu trí đỉnh cao
Tuchel-Guardiola xứng đáng được xem là cuộc đấu trí đáng chờ đợi nhất của bóng đá Anh thời điểm này. Sau tất cả, họ đang là HLV của hai đội bóng đã có mặt trong trận chung kết Champions League mùa trước, cũng là hai ứng cử viên sáng giá nhất cho tất cả các danh hiệu ở mùa giải này. Sự chờ đợi còn được đẩy lên một tầm cao mới khi cuối cùng cũng có một HLV thực sự tỏ ra trên tài Guardiola, ít nhất là về mặt kết quả. Ai cũng muốn biết Guardiola sẽ xử lý cơn đau đầu Chelsea-Tuchel như thế nào.
Những gì diễn ra trong khu vực kỹ thuật của hai đội thực sự đã thỏa mãn được sự chờ đợi. Suốt 90 phút, Tuchel và Guardiola như hai tay cờ lão luyện, không ngừng tính toán, thực hiện và điều chỉnh các nước đi của mình. Họ không muốn bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào trên sân. Mắt không ngừng quan sát, tay không ngừng ra dấu, và miệng không ngừng chỉ đạo. Chỉ theo dõi động tác tay của họ thôi cũng đủ hoa mắt. Tất nhiên, những người hiểu họ muốn truyền đạt điều gì chắc không nhiều. Thực tế, chúng ta có quyền đặt câu hỏi là trong một trận đấu căng thẳng như trận Chelsea vs Man City tối qua, cầu thủ hai đội có còn chỗ để nạp những chỉ đạo của các HLV của họ vào đầu hay không.
Nhưng dù sao thì họ vẫn nói, vẫn chỉ đạo. Có lúc, ông Tuchel bật dậy và gào về phía Timo Werner vì tiền đạo người Đức đã có một pha di chuyển không bóng thiếu hợp lý. Lại có lúc, Guardiola yêu cầu Jack Grealish đứng cao hơn vài mét. Thời điểm đó, bóng vẫn còn ở cánh đối diện, cách tiền vệ người Anh phải 50 mét!
Guardiola quá hay hay Tuchel đã sai?
Sau trận, HLV Tuchel nói rằng thất bại của Chelsea là một chỉ dấu cho thấy chất lượng của Man City hiện tại là rất cao. Tuy nhiên, không ít người tin rằng sở dĩ Man City có thể phô diễn được chất lượng của họ là vì Chelsea đã cho phép họ làm điều đó. Tuchel đã cho phép họ làm điều đó, với một chiến thuật phòng ngự tới mức ngạc nhiên. Vấn đề không phải ở chỗ họ chơi với ba tiền vệ trung tâm hay hai tiền vệ trung tâm. Mà ở thái độ, ở cách nhập cuộc của họ.
Việc sử dụng Kante, Jorginho và Kovacic cùng lúc không hẳn là một vấn đề. Nếu bạn cho rằng đó là một vấn đề, thì đừng quên là chỉ cách đây một tuần, cũng bộ ba ấy đã giúp Chelsea lấy lại thế trận trước Tottenham để từ chỗ nhiều lần suýt bị thủng lưới trong hiệp một tới chỗ ghi ba bàn dễ dàng trong hiệp hai. Vấn đề là ý đồ của Tuchel khi để bộ ba ấy đá chính. Ông muốn trước hết phong tỏa những điểm mạnh của Man City, thay vì sử dụng những điểm mạnh của Chelsea để tấn công vào những điểm yếu của họ.
Đó là một lựa chọn gây ngạc nhiên. Chất lượng con người của Chelsea cho phép họ chơi một thứ bóng đá chủ động hơn. Nếu được cung cấp nhiều bóng hơn, Romelu Lukaku chắc chắn sẽ khiến các trung vệ của Man City có một ngày làm việc bở mồ hôi. Khi đó, hệ thống của Man City sẽ bị kéo xuống thấp, và họ sẽ không có cơ hội vây hãm khung thành của Mendy như đã làm. Khi đó, Man City sẽ phải lo lắng nhiều hơn về những vấn đề của mình. Suy cho cùng, họ mới là những người có vấn đề trước khi bước vào trận đấu – Guardiola có vấn đề với Tuchel, còn City có vấn đề về lối chơi sau trận hòa may mắn trước Southampton. Nhưng Tuchel lại để cho họ chiếm tiên cơ, và chơi theo cách của mình.
Đây không hề là một nhận định kiểu vuốt đuôi. Thực tế là sau khi bị dẫn bàn, Chelsea đã chơi tốt hơn hẳn sau khi có những điều chỉnh ở hàng tiền vệ và tiền đạo. Kai Havertz vào sân giúp Chelsea kéo căng hàng phòng ngự của Man City cả theo chiều dọc lẫn chiều ngang, trong khi sự xuất hiện của Ruben Loftus-Cheek khiến Man City không còn áp đảo được khu vực trung tuyến nữa. Khi trở lại với 3-4-3 quen thuộc, Chelsea cũng trở lại với hình ảnh nguy hiểm quen thuộc. Có những thời điểm, họ là đội làm chủ cuộc chơi.
Câu hỏi là, tại sao Tuchel lại không để Chelsea đá như thế ngay từ đầu? Cuối cùng, ông mới là người mắc “bệnh” suy nghĩ quá nhiều, vốn trước đó là “bệnh riêng” của Pep Guardiola?