L’Equipe: Nếu có thể sống lại một khoảnh khắc trong sự nghiệp, anh chọn khoảnh khắc nào?
Eden Hazard: Đó là trận đấu chuyên nghiệp đầu tiên của tôi trong màu áo với Lille ở trận thua Nancy 0-2 ngày 24/11/2007 thuộc vòng 17 Ligue 1. Đấy, tôi vẫn nhớ như vậy đấy. Bởi đó là nơi mọi chuyện bắt đầu. Trời lạnh. Tôi đã ở cùng Badis (Lebbihi, đồng đội của Hazard tại Lille – PV).
Vậy hãy trở lại ghế dự bị ở sân Marcel-Picot, anh cảm thấy thế nào?
Tôi khi ấy 16 tuổi, 10 tháng và 17 ngày, thậm chí còn không nghĩ mình sẽ vào sân. Không áp lực. Bóng đá đơn giản vì trong đầu tôi nghĩ đơn giản. Hôm trước họ bảo “Tới lượt cậu rồi”, tôi mừng quá. Chúng tôi thua, tôi vào sân ở phút thứ 77 với số áo 33, không có tên trên áo đấu. Đối với tôi, bóng đá luôn giống nhau: vui vẻ, cho và nhận, trong những trận giao hữu cũng như ở bán kết World Cup. Đây là con đường và cá tính của tôi. Điều đó hình thành lên khía cạnh “Tôi không quan tâm”…
Anh có thể bị coi là kẻ kiêu căng?
Tôi nghĩ còn tệ hơn một chút. Tôi vào sân, thậm chí còn không buộc dây giày và tôi sẽ nói: “Cứ tiếp tục, không sao đâu”. Sau đó, họ đã nhìn thấy. Trên hết, họ thấy rằng tôi không thuộc kiểu “lời nói gió bay”. “Chuyền bóng cho tôi”, OK, bùm, bùm, bàn thắng! Các đồng đội thốt lên “wow”. Cuối cùng, điều quan trọng nhất là gì?
Bạn giỏi, bạn thắng, bạn nhận tiền thưởng, mọi người đều vui vẻ. Tôi có khía cạnh “Tôi không quan tâm”, một điều mọi người xem là tồi tệ trên sân, nhưng ngoài điều đó ra, tôi rất tôn trọng. Tôi không hề gây chuyện trong phòng thay đồ. Tôi đã cười với mọi người. Có đôi ba điều khiến tôi hiểu “Hãy cẩn thận, mi còn trẻ”…
Trong 16 năm này, điều gì khiến anh xúc động nhất?
Mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng tôi, cầu thủ và mọi người. Chia sẻ cảm xúc. Thắng các trận đấu, danh hiệu. Bạn thấy CĐV hạnh phúc. Trên đường phố, ngay cả những người ở Marseille hay Paris cũng nói với tôi: “Chà, Lille hồi đó thật tuyệt!”. Điều tương tự ở London với người hâm mộ Arsenal: “Hazard, thật tuyệt vời khi được chiêm ngưỡng cậu thi đấu”. Nó vượt xa sự hâm mộ thông thường, đó là tình yêu bóng đá.
Động tác kỹ thuật nào mang lại cho anh nhiều cảm xúc nhất?
Xâu kim. Ngay cả khi chúng tôi thua 0-3 nhưng tôi vẫn xâu kim đối thủ, tôi hơi điên điên. Nhưng không bao giờ nhằm mục đích hạ nhục ai hết. Bây giờ, tôi nói với các con tôi: “Hãy nhìn những pha xâu kim của bố đi”. Tôi thích động tác kỹ thuật đẹp đẽ, thích những pha khống chế bóng nghệ thuật. Tôi cũng thích làm các động tác giả. Với trọng tâm thấp, khả năng điều khiển của tôi được định hướng rõ rệt.
Có một lần, trong tư thế quay lưng, tôi đi bóng và không ai có thể cướp bóng từ chân tôi. Tôi nhớ một pha tranh chấp với Van Dijk, bóng không di chuyển. Tôi đã có sự tự tin như vậy. Về mặt di truyền, tôi may mắn có được đùi to, mông to, điều đó giúp ích cho tôi rất nhiều. Hãy nhìn vào cặp đùi của “Vini” (Vinicius Jr), bạn không thể lấy bóng từ anh ấy.
Tâm trạng anh ra sao trước một trận đấu lớn?
Hai giờ trước đó tôi không thể tập trung được, nếu không thì sau đó tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Tôi đã cố gắng làm điều đó theo cách khác, tập trung, chuẩn bị, khởi động. Chơi trò Mario Kart (game đua xe huyền thoại), cười ngây ngô, làm bất cứ điều gì trong phòng thay đồ, hoàn toàn quên mất trận đấu, tầm quan trọng của nó, và sau đó thì sẵn sàng! Trận bán kết World Cup với Pháp cũng vậy.
Cầu thủ bóng đá, đó có phải là một nghề nghiệp thực thụ không?
Không, một trò chơi, và tôi đã cố gắng đẩy nó đến cùng. Khi nó không còn là một trò chơi nữa, tôi dừng lại. Tôi biết đó là công việc của mình và tôi kiếm sống bằng nó. Nhưng tôi không xem đó là một nghề. Đó là món đồ chơi yêu thích của tôi. Và đó là lý do tại sao tôi theo “job” này.
Anh có muốn có một tâm lý khác không? Mối quan hệ với công việc giống Cristiano Ronaldo chẳng hạn?
Không. Đó sẽ không phải là tôi. Sau trận đấu, hãy ngâm mình trong bồn nước lạnh một giờ ư? Không. Hãy để tôi yên, cùng các đồng đội, chúng tôi về nhà, chúng tôi chơi bài, chúng tôi uống bia. Tôi chơi hai giờ với các con trai của tôi trong vườn. Đó là sự hồi phục của tôi. Nếu tôi giống như Cristiano, tôi sẽ kiệt sức.
Yêu cầu của anh với một cầu thủ chuyên nghiệp là gì?
Khi bạn chơi tốt trên sân, bạn làm những gì bạn muốn. Tôi bắt đầu từ nguyên tắc này. Tôi đã tự quản lý bản thân. Tôi không đến phòng tập gym ba ngày một lần, tôi không tập vật lý trị liệu ba giờ để hồi phục. Nhưng tôi đã tạo ra sự khác biệt. Yêu cầu duy nhất là phải chơi tốt.
Anh không thích những nhiệm vụ nào nhất? Công việc phòng thủ ư?
Tôi đã phòng ngự. Nhưng đó không phải là điều tôi được yêu cầu làm. Nếu không thì tôi đã là một hậu vệ! Tôi đã cười về điều đó với Azpi (César Azpilicueta), với Branislav (Ivanovic). “Này, chính cậu phải chạy đấy!” Nhưng luôn luôn với sự tôn trọng. Họ biết điều đó.
John Obi Mikel từng tuyến bố: “Anh ấy là cầu thủ lười biếng nhất mà tôi từng thấy. Nhưng vào cuối tuần, anh ấy nhận danh hiệu cầu thủ trận đấu. Rồi anh ấy sẽ đến và nói “các cậu, xem này”. Thế đấy!
Đó là sự thật và tôi thích những gì anh ấy nói. Được rồi, tôi vốn là một người lười biếng. Đôi khi tôi lười đến mức chẳng muốn nhận bóng. Sau đó, tôi tập luyện hàng ngày. Nhưng tôi đã cho và nhận quá nhiều trong trận đấu đến nỗi tôi không thể chịu nổi việc phải toàn tâm toàn ý tập luyện cả tuần. Cơ thể của tôi sẽ không chịu đựng nổi điều đó. Với một số HLV, mọi chuyện đã không diễn ra tốt đẹp. họ nói với các cầu thủ trẻ đừng theo gương tôi. Nhưng hãy để tôi yên. Và nếu họ (các cầu thủ trẻ) không muốn chạy thì là họ không muốn chạy. Đừng lôi tôi ra làm ví dụ.
Và chế độ ăn uống thì sao?
Bình thường. Tôi sẽ không nói rằng tôi đã lạm dụng nó. Tôi đã không chú ý. Nhưng không phải ngày nào tôi cũng đến McDonald’s. Bạn không kéo dài mười sáu năm chuyên nghiệp nếu ăn uống vô độ. Tôi là người lạc quan, thích ăn uống, cùng bạn bè, uống rượu. Một ngày trước trận đấu, tôi ăn ở nhà, uống một chai nhỏ.
Boxing Day, Giáng sinh rồi, raclette (một loại phô mai Thụy Sỹ phổ biến ở các nước ôn đới), rượu vang (anh ấy vỗ tay),… Tôi vẫn ghi bàn… Trong khi mọi người bảo tôi phải cẩn thận. Thật kỳ lạ… Ăn kiêng thật tệ, vô ích. Chà, thật tốt nếu bạn muốn chơi cho đến khi bạn 40 tuổi. Nhưng đó sẽ không phải là trường hợp của tôi. Một ít Ruinart Blanc de Blancs hảo hạng luôn trong tủ lạnh nhà tôi.
Khi ký hợp đồng với Real, anh đã tăng 5 kg phải không?
Với Chelsea, tôi vừa kết thúc một trong những mùa giải hay nhất trong sự nghiệp. Tôi tự nhủ: “Bây giờ mình đang ở Real, có lẽ đây là kỳ nghỉ cuối cùng mà mình có thể…” Và tôi buông thả mình như thể mình đã buông thả vào mỗi mùa hè. 7 năm ở Anh, không nghỉ lễ Giáng sinh, cống hiến tất cả, nên khi tôi có ba hoặc bốn tuần nghỉ phép, thì đừng làm phiền tôi. Tiệc nướng, hoa hồng, đủ thứ. Và đó là điều cho phép tôi bắt đầu lại từ con số 0. Sau đó, Real, mọi chuyện trở nên tồi tệ, vậy thôi.
Anh đã bao giờ tự nhủ rằng cơ thể đang bắt mình phải trả giá cho sự thái quá ấy chưa?
Không. Cơ thể tôi đang khiến tôi phải trả giá cho ngần ấy năm khi tôi bắt đầu sớm, bị đốt cháy gần như không bao giờ dừng lại, chịu đựng từng trận đòn. Không phải vì tôi đã ăn cái này hay cái kia. Tôi tự nhủ, tôi không thể chứng minh điều đó. Những người biết hết sẽ nói “là do anh ấy không chú ý”. Tôi chấp nhận, mỗi người đều có quan điểm riêng.
Ở Real, tôi gặp hàng loạt chấn thương. Đôi khi tôi thậm chí còn không biết làm thế nào và tại sao. Bạn thức dậy, bạn ra khỏi giường, bạn làm tổn thương chính mình. Dừng lại cái gì! Cơ thể tôi mệt mỏi, không thể làm được nữa. Nó cần nghỉ ngơi nhưng không thể. Tôi hiểu cơ thể mình. Trong những năm gần đây, cơ thể đã nói với tôi mọi thứ: “Này, cậu biết không, cứ tiếp tục đi, đừng nói nhảm nữa, cẩn thận và chăm sóc bản thân nhé”.
HLV nào yêu cầu anh chuyền nhiều nhất?
Khó nói lắm. Nhưng vì tôi giỏi nên được yêu cầu hơn một chút. Người duy nhất thực sự yêu cầu tôi chuyền nhiều là (Antonio) Conte. Mỗi ngày, bạn phải làm điều này, điều điều kia… Và nó làm tôi khó chịu. Ông ấy là một trong những HLV vĩ đại nhất và có lẽ với ông ấy, tôi đã có mùa giải tốt nhất nhưng ông ấy lại là người không phù hợp với tôi nhất, những buổi tập, những buổi tập chiến thuật của ông ấy. Chết tiệt…, tôi chán ngấy. (José) Mourinho, năm thứ ba không suôn sẻ nhưng tôi vẫn thích.
Và những HLV khác thì sao?
Zizou, chúng tôi có thần giao cách cảm. Ông ấy sẽ chỉ đưa ra một số chỉ dẫn cho bạn, không làm phiền bạn. (Rudi) Garcia, (Roberto) Martinez, tuyệt vời. Đừng nghĩ rằng họ luôn để tôi làm mọi việc. Họ nói tôi là kẻ lười biếng. Nhưng tôi đã không trải qua 16 năm không tập luyện. Đúng là có những buổi sáng tôi đến tập mà ngủ không ngon giấc, cảm thấy khó chịu và khi trường hợp đó xảy ra, tôi sẽ thể hiện ra ngoài. “Đừng đưa bóng cho tôi. Tôi sẽ nhốt mình một mét vuông và tôi sẽ không di chuyển! Tôi sẽ không di chuyển”. Và tôi đã đứng im trong một giờ. Đến giờ chiến thuật, tôi lại nói: “Tôi có thể đi cùng bác sĩ vật lý trị liệu không?”
Anh đã được làm việc với các HLV tuyệt vời nhưng anh có cần được huấn luyện không?
Tôi không nghĩ vậy. Không ai có thể khiến tôi tin rằng một HLV có những cầu thủ giỏi thì sẽ dạy họ nhiều điều. Ở Man City, tất nhiên đó là Guardiola, nhưng ông ấy sẽ không dạy Kev’ (De Bruyne) chuyền bóng, thay vào đó là cách quản lý bản thân, một khía cạnh chiến thuật. Một mình anh ấy xỏ giầy xuống sân chuyền cho Haaland. Bạn định dạy Modric điều gì? Có thể HLV sẽ nói: “Anh chàng này nghĩ mình là ai?” Vâng, tất nhiên là bạn phải được huấn luyện. Nhưng với tôi: “Hãy cho tôi biết tôi nên đá ở đâu và tôi sẽ làm những gì tôi phải làm. Có bóng, tôi ở đó, đừng lo lắng gì”.
Anh cảm thấy mình mạnh nhất khi nào?
Mùa giải chúng tôi vô địch cùng Mourinho (2014/15), mùa giải đầu tiên với Conte (2016/17) và mùa giải cùng Maurizio Sarri (2018/19). Ba mùa đó, thật tuyệt! Tôi đã bỏ lỡ Champions League khi đang ở đỉnh cao. Đó là điều tôi hơi tiếc nuối khi đã không dẫn dắt Chelsea làm được điều như Drogba đã làm vào năm 2012… Tôi ra đi và The Blues vô địch (2021). Vì vậy, Bỉ sẽ vô địch Euro lần này.
Trận đấu hay nhất của anh?
Brazil (2-1, tứ kết World Cup 2018). Tôi cảm thấy rất mạnh mẽ cả về tinh thần lẫn thể chất. Tôi không thể chơi được. Không ghi bàn, không kiến tạo, thậm chí tôi còn sút trượt. Nhưng đó là tôi. Cầu thủ mà tôi mơ ước trở thành, tôi đã tham gia trận đấu này. Và tôi đã khiến mọi người mơ ước mà không cần ghi bàn, không cần bất cứ điều gì. Bây giờ đó là tất cả những gì quan trọng.
Có nhiều cầu thủ giỏi chơi ở những đội bóng lớn. Như Verratti ấy. Bất kể lối sống, những thẻ phạt, anh ấy đều không thể thay đổi. Anh ấy hơi giống hình mẫu của tôi. Anh ấy rê bóng trong khu vực của mình, có thể anh ấy sẽ để mất bóng và ghi bàn sau đó. Anh ấy không quan tâm, anh ấy sẽ làm lại. Ngả mũ trước nghệ sĩ. Tôi yêu điều đó!
Có những cầu thủ khác nữa?
Hatem (Ben Arfa). Anh ấy như đang chơi với các con của mình trên sân vậy. Ronaldinho. Người ta nói: “Anh ấy không có sự nghiệp vẻ vang. Anh ấy có thể có 10 Quả bóng Vàng nếu…” Không. Đó mới là anh ấy. Ronnie chỉ giành 1 Ballon d’Or (2005) nhưng hãy hỏi các cầu thủ chuyên nghiệp ngày nay, trong số một nghìn người, thì chín trăm sẽ nói với bạn: “Anh ấy là thần tượng của tôi”.
Riquelme, anh ấy không chạy nhanh, nhưng anh ấy là ông chủ của đội bóng. Zidane, Robinho… Tôi cũng đã cố gắng tạo ra cảm xúc và điều tuyệt vời nhất, chỉ có vậy thôi. Thậm chí còn tăng thêm 5 kg. Tôi đã cho anh cảm xúc chưa? Đúng chứ? OK! Sai ư? Thật tệ, hãy tới gặp người khác đi.
Trận bán kết gặp Pháp (0-1), anh bị chấn thương?
Không. Vào thời điểm đó, bạn đã gần tiến tới trận chung kết. Nhìn lại, chúng tôi thiếu sự tươi mới. Tôi thấy rằng chúng tôi đã tạo ra nhiều cảm xúc hơn sau trận thua so với chiến thắng của Pháp. Mọi người nói với tôi về ĐT Bỉ này ở mọi nơi tôi đến. Nó mạnh hơn chiến thắng.
Xét về bóng đá thuần túy, có cầu thủ nào cùng thời mà anh phải tự nhủ: “Anh ấy giỏi hơn mình” không?
Về mặt cá nhân, Messi có lẽ là người duy nhất. Tôi rất thích anh ấy lúc khoác áo Barcelona. Về giai đoạn cuối của anh ấy tại Barca thì tôi ít xem hơn. Nhưng đó là cầu thủ vĩ đại nhất trong lịch sử. Không thể lấy bóng từ anh ấy. Cristiano là một cầu thủ vĩ đại hơn tôi, nhưng xét về khía cạnh bóng đá thuần túy, thành thật mà nói, tôi không nghĩ vậy. Neymar, có thể. Còn lại, không ai mạnh hơn tôi. Nhưng ở Real, có nhiều cầu thủ giỏi như Benzema, Modric, Kroos, và cả Kev’ (De Bruyne) nữa. Họ là nguồn cảm hứng cho bóng đá.
Anh có thể làm tốt hơn?
Có thể. Trong bóng đá, chúng ta luôn có thể đưa ra lựa chọn. Có lẽ tôi thậm chí còn phải làm tốt hơn. Nhưng lúc đó, đấy không phải là điều tôi nghĩ. Muốn làm tốt hơn? Không. Vậy thì đó. Tôi luôn không quan tâm đến số liệu thống kê. 300 bàn thay vì 200? Đó không phải mục đích của tôi. Tôi đã làm điều tôi phải làm: Tôi cho đi niềm vui và tôi nhận lại nó sau đó. Chỉ vậy thôi.
Real có phù hợp với anh không?
Thật dễ dàng để nói bây giờ. Từ khi còn nhỏ tôi đã là fan của Zidane. Có Zidane nên tôi thích Real. Bernabeu, áo trắng, có sức hấp dẫn mà những đội khác không có. Real thật đặc biệt. Sau đó, phù hợp với tôi ư, tôi không nghĩ vậy. Ngay cả cách chơi cũng không phù hợp với tôi nếu so sánh với các CLB khác. Nhưng đó là giấc mơ của tôi. Tôi không thể chia tay sân cỏ nếu không đến đây. Real là chấp niệm của tôi.
Anh muốn chinh phục suất đá chính ở Real bằng chấp niệm này ư?
Tôi cảm thấy thế đấy. Như tôi đã luôn làm, tôi muốn làm theo cách của mình và thành công ở đây. Điều đó chứng tỏ Real lớn hơn tất cả. Chơi bóng ở đây rất phức tạp. Có lẽ tôi cần phải luyện tập nhiều hơn. Tôi cũng đã gặp phải những chấn thương không đúng lúc. Phẫu thuật, nghỉ thi đấu, đại dịch Covid-19. Tôi trở lại, rồi chấn thương, tự ép mình cho nhanh khỏi. Mùa thứ hai, tôi đuối thực sự. Ancelotti đến. Chuẩn bị tốt, tôi chơi tốt. Nhưng cơ thể tôi, đau đớn, những chấn thương thương…
Nhận định bóng đá Real Madrid vs Atletico, 03h00 ngày 5/2.
Quá nhiều ư?
Một buổi sáng, khi thức dậy, tôi thấy có một cục u như thế này (anh chỉ vào một chiếc cốc nhỏ) ở mắt cá chân. Bị nhiễm trùng. Tôi phải thực hiện một ca phẫu thuật khác, đó là điều tôi mong muốn và yêu cầu. Còn hai năm hợp đồng, tôi tự nhủ: “Cố lên, cố gắng đi hết hợp đồng”. Nhưng tôi đã bắt đầu không như ý. Tôi đánh mất vị trí, rồi sự tự tin, rồi khát khao cũng theo đó mà biến mất.
Tôi đã từ chỗ cứng rắn đối mặt với những kẻ đang xé toạc đầu gối của tôi cho đến việc bước ra khỏi giường trong đau đớn. Tôi rất muốn hiểu tại sao nhưng tôi không thể. Ví dụ, tôi thấy một anh chàng làm việc bằng năng lượng. Anh ấy nói với tôi “năng lượng không tốt”. Chết tiệt, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cơ thể bạn không muốn nó nữa, thế thôi, hãy chấp nhận nó. Anh có biết cầu thủ nào kết thúc sự nghiệp mà không bị chấn thương không? Tôi thân với (Javier) Pastore sống ở đây. Anh ấy cũng nói với tôi như vậy. Cơ thể bảo dừng lại thì phải dừng thôi. Anh ấy cũng đã có những pha xâu kim tuyệt vời. Thật là cầu thủ vui vẻ, lạc quan và tuyệt vời!
Anh có chịu tổn thương không?
Không. Tôi may mắn được làm việc trong môi trường này và kiếm được rất nhiều tiền. Người ta vật lộn hàng ngày để kiếm cái ăn cái mặc, tôi không có quyền phàn nàn, ngay cả khi không thi đấu, ngay cả khi bị thương cũng không được phép nói “cuộc sống thật tệ”. Không thể nào. Tôi đôi khi thấy bị tổn thương nhưng mặt khác…
Cuối cùng tôi lại lấy đó làm cái cớ: “Tôi chấn thương, bị tổn thương, tôi thực sự không thể làm được”. Không chán nản nhưng không còn ham muốn nữa. Những chuyến đi, bắt đầu lại ở một đội bóng mới, “bốc” bọn trẻ lên đường, chuyển nhà như một gã du mục, tôi không còn sức lực nữa. Niềm vui là con đường của tôi, là phương hướng của tôi. Không còn nữa, không còn tác dụng nữa, mọi thứ kết thúc.
Anh có thể kiếm được rất nhiều tiền ở nơi khác?
Để làm gì? Mười triệu nữa? Nó rất giá trị nhưng tôi không muốn điều đó. Và tôi không cần phải làm gì nhiều để được hạnh phúc. Đưa bọn trẻ đến trường, chơi bóng đá, tận hưởng niềm vui với cậu con trai 2 tuổi của tôi, chơi gôn, tennis, padel, chạy bộ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Tôi thích cuộc sống ấy. Tôi thích xem phim dài tập hoặc phim hoạt hình với bọn trẻ. Tôi không xem bóng đá nhiều nữa, chỉ xem em trai tôi ở Anderlecht thôi. VAR tệ thật. Ai cũng phàn nàn về nó. Đúng là vớ VAR vớ vẩn.
Anh có cảm thấy tội lỗi vì không gặt hái được thành công tại Real Madrid như mong đợi không?
Không. Tôi buồn cho những CĐV đích thực, thất vọng cho họ. Khi tôi đến, họ tràn đầy hy vọng. Tôi có cảm giác như mình đã làm họ thất vọng. Tôi muốn nói với họ: “Này, đó không phải lỗi của tôi, cơ thể tôi đã từ bỏ tôi. Tôi đã cố gắng nhưng không hiệu quả. Tôi xin lỗi. Thực sự xin lỗi các bạn”.
Bây giờ, hãy trở lại Bernabeu, vào ngày 4/6/2023, trong trận gặp Bilbao (1-1).
Tôi đã biết điều đó rồi cũng đến. Tôi chỉ hơi buồn khi mọi chuyện lại kết thúc như thế này. Câu chuyện hoàn hảo sẽ là hat-trick và lời chào tạm biệt đầy ngạo nghễ. Ở Lille, mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp, ở Chelsea thậm chí còn tốt hơn. Tôi biết mọi chuyện đã kết thúc và tôi thậm chí không muốn vào sân. Có lẽ mọi người sắp huýt sáo với tôi rồi. “Ồ, ồ”, lần cuối cùng, đó là một trận hòa. “Này, hãy để tôi ngồi trên băng ghế, tôi sẽ tận hưởng nó”. Tôi đã muốn nói thế với HLV đấy.
Đồng đội đã vây quanh lấy anh…
Tôi không cần điều đó, tôi không làm gì cả. Đó là sân khấu. Đó là Real Madrid. Họ làm điều đó, bởi vì bạn thấy đấy… Cảm ơn vì mọi thứ, các bạn, nhưng tôi không muốn. Tôi đang chuẩn bị đi vào phòng thay đồ với suy nghĩ “hãy thu mình lại và đừng bắt đầu cư xử kiểu Mỹ”. Nhưng rồi tôi tự nhủ: “Hãy chào sân lần cuối cùng mọi người”. Ngay cả khi tôi không đưa ra những gì mọi người mong đợi.
Có một khoảng cách lớn giữa những gì anh cảm thấy ở 2 lần vào sân thay người, một ở mở đầu và một ở kết thúc.
Đúng vậy, ở Nancy, tôi chỉ muốn “Ok” và ra sân, còn ở Bernabeu, tôi không muốn ra sân nữa. Câu chuyện thật hay. Đôi khi chương cuối của một cuốn sách cũng thật tệ. Bạn tự nhủ “Chết tiệt…, tại sao mọi chuyện lại kết thúc như thế này?”. Nhưng anh thấy đấy, cuốn sách này là sách bán chạy nhất. Tôi là một chàng trai nhỏ bé đến từ vùng nông thôn Braine-le-Comte, tôi yêu bóng đá theo cách riêng của mình và điều khiến tôi cảm nhận được là tôi đã truyền tải được cảm xúc. Sự nghiệp của tôi thật huy hoàng, và đó là một cuốn sách siêu bán chạy.
Vào năm 2019, anh đã nói với chúng tôi: “Sự nghiệp của tôi đã kết thúc, tôi sẽ ngồi trên ghế dài với khoai tây chiên và một cốc bia xem các con tôi chơi…”
Khoai tây chiên và bia, tôi không biết. Chỉ là bia thôi. (Anh mỉm cười.) Ở nơi nào đó tốt đẹp nhất trên thế giới, tôi sẽ đi thật xa, vào sâu trong núi, tự cung tự cấp, với đàn cừu, mặc dù tôi không phải là người chăn cừu. Không ai tính toán cho tôi nữa. Hoặc một kiểu du lịch vòng quanh thế giới với lũ em trên một chiếc xe tải cắm trại. Tôi càng ít tiếp xúc thì càng tốt. Tuy nhiên, tôi thích được chú ý, trở thành người giỏi nhất trong đội, điều đó thật tuyệt, nhưng giờ tôi không cần điều đó. Tôi thích bóng đá chuyên nghiệp nhưng tôi không muốn quay lại. Chắc chắn 100%.
Tham gia huấn luyện một đội trẻ?
Điều đó có thể xảy ra, nhưng đối với trẻ 5-6 tuổi, chúng chỉ muốn chạy nhảy cùng bạn bè và vui chơi thôi. Giống tôi. Các con trai tôi thi đấu, tôi có mặt trên sân, làm một số việc,… “Các trận đấu phải thắng bằng mọi giá”, không! Khi đến sân cổ vũ, tôi đã suy nghĩ và muốn nói với bọn trẻ: “Các con lười biếng có thể vẫn chiến thắng”. Bởi vì tất cả những gì chúng ta nghe được là: “Chúng ta phải làm việc”.
Cầu thủ bóng đá hôm nay đang làm việc. Vâng, chắc chắn rồi, nhưng hãy vui vẻ, đặt niềm vui lên trên hết mọi thứ khác. Tôi không phải là người duy nhất nghĩ như vậy, có thể một số người ngại nói ra điều đó. Anh có thể làm điều đó như vậy và bằng cách tôn trọng mọi người. Thậm chí không ghi bàn, cũng không sao, không cần quá quan tâm đến điều đó, hãy tận hưởng trận đấu và cảm nhận nó với niềm hạnh phúc của riêng mình.