Công bằng mà nói, SLNA đã làm tốt hơn những gì đã diễn ra ở trận lượt đi trên sân Hàng Đẫy. Họ chơi thứ bóng đá có toan tính, biết mình biết ta chứ không “liều lĩnh” khi chơi đòn phủ đầu với đối phương. Điều quan trọng nhất, các học trò của HLV Huy Hoàng không cuốn theo nhịp điệu và không “say máu” theo những tiếng “ồ” từ khán đài. Việc giữ được cái “đầu lạnh” có ý nghĩa quyết định lớn trong trận đấu mà SLNA chỉ được xếp cửa dưới.
HLV Chun Jae Ho nói rằng, ông không vui khi Hà Nội chỉ có một trận hoà. Có lẽ nhà người quân người Hàn Quốc chỉ mới nhìn vào những cơ hội của đội nhà mà quên đi SLNA cũng đã rất tốt công việc của mình. Lấy ví dụ, ở phút 60, nếu cú đá của Oseni không bị xà ngang từ chối thì trận đấu đã được “đóng nắp” không chừng. Mà có lẽ SLNA cũng đang tiếc đứt ruột, dù họ buộc phải hài lòng với kết quả trước một đối thủ quá mạnh ở thời điểm hiện tại.
Trận cầu “cưa điểm” trên sân Vinh phần nào đó chứng minh, Hà Nội không phải là đội bóng… vô đối. Tức, những phần còn lại đều có cơ hội cản bước khi “ông lớn” này. Thật ra, cái đích cuối cùng mà các đối thủ hướng tới là để cuộc đua vô địch kéo dài thêm những ngày vui. Thay vì phải nhìn cái cảnh “người ta áo gấm lụa hoa”. SLNA đã thành công khi trì hoãn sự sung sướng của Hà Nội! Tạm thời như vậy đã. Còn ngày mai thì phải đợi bởi bóng đá như các dòng sông đều chảy. Người ta sẽ khó mà đoán định được kết quả sẽ như thế nào khi trái bóng chưa lăn.
V.League vẫn còn vui khi những cuộc chiến đỉnh và đáy đang đến hồi gay cấn. Vậy nên chẳng có lý do gì để không hy vọng và đợi chờ.