Không có Rodri, Man City bị Aston Villa áp đảo hoàn toàn. Lần đầu tiên từ năm 2017, họ không thắng 4 trận liên tiếp ở Premier League. Và sự vắng mặt của Rodri được chỉ ra là nguyên do lớn nhất. Man City đã thua 100% số trận thiếu Rodri từ đầu mùa (4 trận).
Nhưng có Rodri thì sao? Họ hòa Chelsea 4-4 trong một trận cầu điên rồ với sự hớ hênh của cả hai bên, họ bị Liverpool cầm hòa (1-1) và bị cuốn vào nhịp độ chóng mặt của Tottenham (3-3). Có Rodri trên sân thì đúng là Man City cầm bóng tốt hơn. Song những điểm yếu cũng chẳng khác mấy như khi thiếu tiền vệ này, đều là một Man City mong manh, thiếu sự kết dính và dễ tổn thương bởi các pha phản công.
Rõ ràng, vấn đề lớn hơn nhiều sự vắng mặt của Rodri. Guardiola là người cầu toàn. Bóng đá của ông phải tiến đến sự hoàn hảo. Hệ thống của ông phải được cấu thành từ 11 mắt xích nhuần nhuyễn và chặt chẽ. Và quan trọng nhất là phải đồng điệu về tư duy chơi bóng.
Khi Man City ăn ba mùa trước, họ không chỉ có Rodri mà còn De Bruyne, Gundogan, Bernardo Silva hay Riyad Mahrez. Điểm chung của các cầu thủ này: giữ được quả bóng một cách từ tốn, không phải để làm chậm nhịp độ mà để điều tiết nhịp điệu, đọc vị đối thủ và xây dựng các đợt lên bóng phức hợp tiếp theo.
Đó là thứ bóng đá xuyên suốt sự nghiệp cầm quân của Guardiola. Man City đủ sức đá ào ào, pressing cường độ khủng khiếp như Liverpool của Klopp. Nhưng triết lý của Guardiola nằm ở cách làm chủ trận đấu bởi những bộ óc ở khu vực giữa sân. Liệu chúng ta có thể tìm thấy điều đó trong 6 cầu thủ luân phiên đá tiền vệ cùng Bernardo Silva ở trận thua Aston Villa với những Rico Lewis, Julian Alvarez, Akanji, Stones, Nunes, Kovacic?
Sau khi Gundogan và Mahrez ra đi, Man City không thiếu những gương mặt thay thế ở đẳng cấp cao nhất. Đó là Phil Foden giàu đột biến, Julian Alvarez lùi xuống đá tiền vệ công rất tốt hay tân binh Doku dũng mãnh bên hành lang trái.
Nhưng “vấn đề” của cả ba cầu thủ trên là họ quá thiên về tấn công. Họ không có phẩm chất kiên nhẫn của Gundogan, Mahrez hay David Silva trước kia. Họ lại chơi xoay quanh một Erling Haaland máu lửa và trực diện.
Hệ quả là một đội Man City tấn công hay, ghi nhiều bàn thắng nhưng không thành thạo trong việc kiểm soát bóng. Những trận hòa 4-4 hay 3-3 từ đó mà ra. Chưa kể sự hỗn loạn trong lối chơi còn mang đến hậu quả là những sai sót cá nhân.
Bóng đá là môn chơi tập thể và cần sự đồng điệu ở mọi vị trí. Hay nói theo ngôn từ “dân dã” là phải có một “tổ” ăn ý với nhau. Rodri chỉ là một mắt xích trong cái “tổ” đã ăn ba mùa trước.
Còn bây giờ khi cái “tổ” đó đã bị xé lẻ, Man City mất luôn cái nhịp của một đội bóng chỉ cần chơi từ tốn theo cách của mình trước khi đối thủ tự thua.
Từ Barcelona tới Bayern và Man City, Guardiola đã gặt hái vô khối danh hiệu với cái “nhịp” đó, với những tiền vệ biết thế nào là “La pausa” (dừng bóng, giữ nhịp).
Còn hiện tại khi Doku rê bóng vũ bão qua hàng loạt hậu vệ đối phương và ghi bàn, Man City có thể đánh bại đối thủ nhưng cũng có thể họ đã thua chính mình.