Vậy là HAGL đã rơi đài từ vòng gửi xe cúp Quốc gia. Một cú rơi đài đã được dự báo từ khi họ chưa “thượng đài” với Công An Hà Nội. Biết thế nhưng người ta có cảm giác “tiêng tiếc” vì thầy trò Kiatisak bị loại quá sớm. Lại nói chuyện chưa cũ. Năm ngoái, các CĐV buồn thúi ruột trong cái khoảnh khắc HAGL bị PVF-CAND loại ở vòng tứ kết. Theo dõi diễn tiến trận đấu này, khó ai có thể nói, vận đen đã thuộc về đội bóng phố Núi bởi họ bị đại diện đến từ hạng Nhất quần cho tả tơi trước khi kéo nhau đến chấm phạt đền.
Những người theo chủ nghĩa AQ nói rằng, bị loại khỏi cúp Quốc gia đôi khi lại là… niềm vui cho HAGL, vì từ nay họ không phải phân thân, phải oằn mình thi đấu trên hai mặt trận. Trong bối cảnh thành tích tại V.League cứ đì đẹt, còn lực lượng hao mòn, lập luận trên càng trở nên có lý. Nói như vậy để thấy, cái mất này lại là “được” cho HAGL.
Ở một lăng kính khác, đội bóng phố Núi cũng đang “mất” nhiều hơn được. Cái mất đầu tiên là thương hiệu, hình ảnh của HAGL đang dần giảm sức hút khi thành tích ngày đi xuống. Kế đến, HAGL đánh mất một cơ hội để vớt vát danh dự nếu sa lầy tại V.League. Cuối cùng, nhà tài trợ mới có lẽ không được vui cho lắm khi bản hợp đồng vừa ký vẫn chưa ráo mực.
Quả thật, người ta vẫn chưa thấy được lối đi của HAGL ở mùa giải năm nay. Nếu có, chỉ mỗi HAGL thấy lối đi của riêng mình. Còn lại mọi thứ như một ảo ảnh, không sắc, không màu và không vị. Đội bóng của bầu Đức giờ cũng bình thường như bao đội bóng hạng trung của V.League.
Nguyên nhân lớn của sự đi xuống ấy bắt đầu từ khó khăn về tài chính của Tập đoàn Hoàng Anh Gia Lai. Tuy nhiên, cũng chẳng thể không nói đến hệ thống quản lý nhân sự của họ đang có vấn đề. Chẳng hạn như việc tuyển chọn ngoại binh luôn trở thành câu chuyện “biết rồi, khổ lắm, nói mãi”.
HAGL đang chờ vào cả thế hệ tiếp theo sau thời của Công Phượng, Văn Toàn, Văn Thanh, Xuân Trường, Hồng Duy… Nhưng chờ đến khi nào vẫn là câu hỏi đau đáu với những người chót yêu đội bóng này. Câu chuyện của đội bóng phố Núi ở thời hiện tại, có lẽ họ cần hành động hơn là những điều đã nằm lại quá khứ và cả những phát ngôn vu vơ kiểu: “Năm sau chúng tôi đặt mục tiêu vô địch!”.
Sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu! HAGL giờ không phải là Hồ Tơ Nưng nằm bên hàng thông xanh nghe gió rì rào. Cũng chẳng phải cánh đồng lúa chín trên dãy Chư Đăng Ya. Cái HAGL cần bây giờ là sự tĩnh lặng và chờ ngày hái quả mọng rừng. Đến lúc đó, họ muốn nói gì cũng được.