– Phóng viên: Anh có cảm giác ra sao, khi trở thành cầu thủ đầu tiên trong lịch sử Girona được gọi vào ĐT Tây Ban Nha?
– Aleix Garcia: Rất vui và tự hào, vì đó là sự ghi nhận xứng đáng cho những gì Girona đã làm được mùa này. Tôi thực sự tận hưởng điều này, và cố gắng chứng minh mình có thể góp mặt ở ĐTQG thường xuyên hơn.
– Nhưng anh có thực sự nghĩ giấc mơ đó sẽ trở thành hiện thực không?
– Thành thật mà nói thì có, tôi nghĩ mình sẽ có cơ hội sau khi có tên trong danh sách sơ bộ. Tôi cũng tập trung chơi thật tốt ở những trận đấu gần nhất, để hy vọng HLV Luis de la Fuente sẽ gọi mình. Và quả thực, giấc mơ đã thành sự thật.
– Việc được gọi vào ĐTQG có ý nghĩa thế nào với cá nhân anh?
– Rất nhiều, vì tôi đã trải qua những khoảng thời gian khó khăn và giờ đang được tận hưởng sự ngọt ngào của bóng đá. Tôi đã rất nỗ lực và được đền bù xứng đáng.
– Những nỗ lực đó bắt đầu từ khi anh còn là một đứa trẻ, và phải di chuyển rất xa đến nơi tập luyện?
– Đó là quãng đường 100 km chiều đi, 100 km chiều về, 3 lần/tuần. Tôi phải tan học sớm 1 tiếng so với các bạn cùng lớp, và về nhà với cơ thể rã rời. Tôi thường tranh thủ chợp mắt bất cứ lúc nào có thể, nhưng cha mẹ tôi thì thực sự vất vả với việc lái xe cả quãng đường dài như thế.
Tôi thực sự biết ơn họ về điều đó. Tất cả những gì tôi có được hiện tại là nhờ công sức của họ suốt những năm tháng ấy. Sau đó, cuộc sống bắt đầu trở nên nhẹ nhàng hơn khi tôi chuyển đến Villarreal, rồi gia đình ra nước ngoài sống cùng tôi.
– Anh đã học được điều gì khi tiếp xúc với bóng đá đỉnh cao từ rất sớm?
– Việc đốt cháy giai đoạn ở đoạn đầu của sự nghiệp khiến tôi có phần mất phương hướng. Nhưng đó vẫn là những trải nghiệm mà tôi không bao giờ quên, như màn ra mắt đội một của Villarreal trên sân của Bilbao.
Sau đó tôi đến Premier League, được Pep Guardiola cho trình làng tại Man City và có một năm sống giữa cả dàn sao ở tuổi 18. Thời điểm ấy, mọi chuyện không diễn ra như mong đợi. Nhưng chính những trải nghiệm ấy đã giúp tôi trưởng thành như hiện tại.
– Hẳn đó là giai đoạn mà anh cảm thấy mình như rơi xuống đáy của sự nghiệp?
– Như tôi đã nói, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khi tôi vẫn còn rất trẻ. Việc thi đấu với những ngôi sao lớn của Man City ở tuổi 18 khiến tôi bối rối và đánh mất sự tập trung.
Giai đoạn đến Bỉ chơi cho Mouscron hay sang Romania khoác áo Dinamo Bucharest thì thực sự khó khăn cả dưới góc độ bóng đá lẫn cuộc sống. Nhưng may mắn là tôi đã vượt qua, và có lẽ tôi sẽ không có thành công hôm nay nếu không có những năm tháng ấy.
– Đến thời điểm nào thì anh nghĩ mình phải thay đổi?
– Nó là sự thay đổi về tâm lý hơn là về mặt chuyên môn. Những khó khăn giúp tôi trở nên chín chắn và nhìn mọi việc thấu đáo hơn. Vì thế, tôi trở lại Tây Ban Nha, gia nhập Girona lúc đó đang chơi ở Segunda và cùng đội bóng lên hạng. Giờ thì Girona đang dẫn đầu La Liga, và hãy xem chúng tôi có thể tiến xa đến đâu.
– Nếu được quay ngược thời gian, anh sẽ thay đổi điều gì?
– Tôi sẽ ước mình có được sự thay đổi về tâm lý đó sớm hơn. Nhưng dẫu sao thì ở tuổi 26, tôi vẫn còn trẻ và đang ở giai đoạn sung sức. Tôi nghĩ việc gia nhập Girona là quyết định then chốt. Sự xuất hiện của HLV Michel cũng giúp tôi tiến bộ hơn rất nhiều. Nếu không có Girona và Michel, tôi đã không có mặt ở ĐTQG.
– Trong mắt anh, Michel là HLV như thế nào?
– Với tôi, ông ấy là một HLV đặc biệt. Ngay từ ngày đầu gặp gỡ, ông ấy đã giúp tôi hiểu rằng một cầu thủ cần phải biết thả lỏng, tận hưởng trận đấu thì mới thể hiện hết tài năng. Nhờ niềm tin của ông ấy, tôi đã trở thành phiên bản tốt nhất của mình.
– Anh từng làm việc với Pep Guardiola và giờ là Michel, hai HLV cùng có triết lý kiểm soát bóng?
– Tất cả chúng ta đều đã biết về Pep Guardiola và sự vĩ đại của ông ấy qua những gì đã giành được. Michel cũng thường xuyên liên hệ với Pep, để học hỏi từ ông ấy. Và từ những gì Girona đang thể hiện, rõ ràng Michel đang làm rất tốt.
– Girona đang giành chiến thắng bằng thứ bóng đá của mình, và chuỗi kết quả này rõ ràng không còn là may mắn nữa. Anh có mơ đến việc canh tranh ngôi đầu đến cuối mùa không?
– Không có sự trùng hợp hay may mắn nào có thể giúp một đội tân binh giành 11 trận thắng. Chúng tôi không lo lắng ngay cả khi bị dẫn trước và rơi vào thế phải lội ngược dòng, vì chúng tôi rất tự tin và không quan tâm đối thủ là ai. Mục tiêu đầu tiên của Girona là giữ sạch lưới nhưng khi không thể làm điều đó, chúng tôi cũng không bao giờ đầu hàng.
– Cảm giác của anh ra sao khi đến nơi tập trung của ĐTQG và bước vào phòng thay đồ?
– Rất đặc biệt, thật tuyệt vời khi gặp những đối thủ mình vẫn đối mặt mỗi cuối tuần trong cùng một phòng thay đồ. Tôi vẫn nói với gia đình và bạn bè mình rằng đến giờ, tôi vẫn không tin nó là sự thật. Các đồng đội đều rất thân thiện và chào đón tôi, và hy vọng tôi sẽ có những kỷ niệm đẹp ở ĐTQG.
– Anh từng có kỷ niệm nào với màu áo Tây Ban Nha rồi?
– Đó là khi tôi chơi cho đội U15 Tây Ban Nha, trong một giải đấu ở Mexico. Tôi nhớ mình đã ghi một bàn thắng từ cách xa 30 mét.
– Ai là người anh ngưỡng mộ nhất trong các thành viên của “Thế hệ vàng”?
– Tôi ngưỡng mộ tất cả những người từng chơi ở vị trí của mình. Họ đều là những ngôi sao. Tôi thích Xavi và cả David Silva, người mà tôi có mối quan hệ khá thân thiết.
– Liệu anh có thể duy trì phong độ hiện tại để góp mặt ở EURO 2024?
– Ở ĐTQG vẫn còn những cầu thủ chưa trở lại, như Pedri chẳng hạn. Nhưng tôi sẽ cống hiến hết mình mỗi ngày ở Girona và hy vọng sẽ được triệu tập. Còn nếu không, chúng tôi sẽ cổ vũ cho họ ở nhà.