Đấy là trận đấu thứ 1.000 của Jose Mourinho trong vai trò HLV trưởng. Đấy là trận thắng đưa AS Roma lên ngôi đầu bảng. Và đấy là bàn quyết định, được ghi ở phút bù giờ (2-1 trước Sassuolo). Chả trách Mourinho chạy suốt chiều dài sân để ăn mừng, như trẻ thơ.
Chuyện xảy ra ở Serie A cuối tuần qua thật ra chỉ nhắc lại: Mourinho vẫn là một biểu tượng của những pha ăn mừng đáng nhớ trong bóng đá đỉnh cao.
Báo giới (nhất là báo chí Anh) vội vàng kết nối niềm vui của Mourinho trong vòng đấu vừa qua ở Serie A với sự kiện Mourinho chạy tốc độ cao suốt 50m để ăn mừng bàn thắng trong một trận đấu với MU ở Champions League hồi năm 2004. Thời ấy, Mourinho còn đang dẫn dắt Porto. Thắng trước 2-1 trên sân nhà, Porto loại MU khỏi vòng tứ kết sau trận hòa 1-1 ở lượt về. Maniche gỡ hòa 1-1 cho Porto vào đúng phút chót. Quá đủ lý do để Mourinho phóng thẳng từ ghế huấn luyện ra đường biên và xuất phát màn tốc độ vừa lạ, vừa hiếm thấy trong bóng đá đỉnh cao?
Xin nhắc lại: đấy là sự kiện đáng nhớ trong mắt của báo chí Anh, bởi Mourinho không chỉ “diễn” ngay trên sân Old Trafford nổi tiếng, mà còn ăn mừng chiến thắng trước đối thủ nổi tiếng nhất trong làng bóng Anh. Đấy hẳn nhiên vẫn là thời kỳ mà nhắc đến Premier League thì chỉ có mỗi MU vô đối, của HLV Alex Ferguson vô đối.
Câu chuyện thật ra đã bắt đầu từ trận lượt đi. Porto thắng trước tại sân nhà, nhưng HLV Ferguson giận dữ về chuyện thủ môn Vitor Baia của Porto có vẻ “ăn vạ”, khiến Roy Keane (MU) bị đuổi (Baia phản ứng quá đáng, chứ nếu ăn không làm thế thì Keane vẫn đáng bị đuổi vì cái đạp đầy ác ý). Sau trận, HLV Mourinho của Porto đến bắt tay, với thái độ cởi mở, nhưng mặt ông đanh lại khi Ferguson nói gì đấy vào tai mình. Mourinho nói trong buổi họp báo sau trận: “Ferguson nói Baia ăn vạ. Tôi nói chưa xem lại trên TV nên không biết. Nếu quả như thế, tôi sẽ nói lời xin lỗi. Nhưng nếu không phải, Mourinho cũng nên xin lỗi tôi”. Rồi Mourinho nói trước trận lượt về rằng MU và Ferguson có vẻ đã và đang sợ Porto. Mourinho: “Có gì đâu mà phải sợ. Chỉ việc ra sân và đánh bại chúng tôi thôi mà. Cũng như chúng tôi chỉ phải ra sân và đánh bại họ thôi. Đâu có gì khó. Có thể Ferguson và MU sợ chúng tôi vì họ không thể thắng một đối thủ có ngân sách chỉ bằng 10% ngân sách của họ”.
Vào trận lượt về, Paul Scholes ghi bàn cho MU. Tỷ số 1-0 là đủ đưa MU vào vòng trong, theo luật bàn thắng trên sân đối phương. Suy cho cùng, MU luôn là đội được đánh giá cao hơn. Họ cũng đã mở tỷ số ở trận lượt đi, trước khi Benni McCarthy ghi được 2 bàn giúp Porto thắng ngược. Scholes tưởng như anh đã lại ghi thêm bàn nữa, nhưng trọng tài xử việt vị (hồi ấy tất nhiên là chưa có VAR). Đến phút 90 thì Porto được hưởng một pha sút phạt. Bây giờ hoặc không bao giờ. McCarthy sút bóng. Và Maniche lao vào ghi bàn!
Porto của Mourinho thẳng tiến đến chức vô địch Champions League mùa ấy. Nhưng, đừng nói Mourinho bắt đầu tạo dựng tên tuổi nhờ chiến tích ấy! Ông đã nổi tiếng từ trước đó rồi, với ngôi vô địch BĐN và cúp UEFA ngay mùa đầu tiên dẫn dắt Porto. Ông đã biến hàng loạt quan chức trong cuộc của UEFA thành những gã hề, khi mọi biện pháp mà họ nghĩ ra trong việc cấm Mourinho chỉ đạo (trò này về sau UEFA làm hoài, với Mourinho) đều trở nên vô nghĩa, vì các biện pháp độc đáo mà Mourinho nghĩ ra để đối phó với án phạt. Ngay sau pha chạy tốc độ để ăn mừng chiến thắng trước MU của Ferguson, Mourinho trở về khách sạn, và (theo như ông kể) nhận ngay hai cuộc điện thoại mời ông sang Premier League cầm quân. “Một đội màu xanh, một đội màu đỏ, đã lập tức mời tôi huấn luyện ngay trong đêm ấy”. Tin hay không tùy bạn. Ngay mùa kế tiếp, Mourinho quả sang Chelsea, và đội này lập tức vô địch Premier League 2 mùa liên tiếp.
Mourinho chạy ào ra đường biên, rồi chạy thẳng vào giữa sân, để ăn mừng… trận thua Barcelona – đấy cũng là một trong những hình ảnh vô cùng đáng nhớ. Thua 0-1 ở lượt về, nhưng Inter của Mourinho lọt vào chung kết Champions League 2010 (và vô địch), nên Mourinho ăn mừng dữ dội là phải. Mourinho còn ăn mừng một cách đáng nhớ khi đội Chelsea của ông thắng Liverpool 2-0 vào năm 2014 (trận đấu chủ yếu được nhớ đến bởi sự kiện Steven Gerrard trượt chân, Liverpool thua và mất dịp vô địch Premier League)…
Chiếc thẻ đỏ đáng nhớ
HLV Jose Mourinho luôn được nhớ đến bởi những màn ăn mừng ngoạn mục, như chính ông là cầu thủ trên sân? Nói quá thừa. Mourinho thậm chí còn… ăn thẻ đỏ, với pha truy cản hơn cả cầu thủ trong cuộc. Đó là trận bán kết lượt đi cúp UEFA 2003. Porto đang dẫn 4-1, nhưng có vẻ như Lazio sẽ gây nguy hiểm từ một pha ném biên nhanh, khi hàng thủ Porto chưa ổn định vị trí. Mourinho lao thẳng từ kỹ thuật đến đường biên dọc để xô ngã cầu thủ chuẩn bị ném biên là Lucas Castroman!