Việc ghi bàn dồn dập của Rashford trong nửa sau của mùa giải diễn ra sau khi chân sút này bị HLV Ten Hag “tổng sỉ vả” vì lỗi ngủ quên và bỏ lỡ một cuộc họp trước trận. Tuy nhiên, khi Rashford dính thẻ đỏ trên đất Đan Mạch, góp phần dẫn đến trận thua, Ten Hag lại bênh vực.
Chiến lược gia người Hà Lan đã đứng ra bảo vệ tiền đạo của mình ở Copenhagen, khẳng định chiếc thẻ đỏ là quyết định rất nặng nề và VAR lẽ ra không nên chiếu lại cảnh xử lý bóng của Rashford trên màn hình bên sân, vì nó có xu hướng phóng đại mức độ nghiêm trọng.
Nhưng sự thật vẫn là tính đến thời điểm này của mùa giải, Rashford đã có số thẻ đỏ bằng số bàn thắng của mình. Nhìn theo khía cạnh nào thì nó cũng cho thấy sự sa sút của “niềm tự hào bản địa của MU” này. Hoặc anh ta dính quá nhiều thẻ đỏ, hoặc anh ta ghi bàn quá ít.
Thực tế, Rashford mới chỉ có 1 bàn thắng cho MU sau 17 trận trên toàn bộ các đấu trường. Đó là bàn thắng vào lưới Arsenal hồi đầu mùa giải, thứ tưởng sẽ mở ra một điều gì đó tốt đẹp, nhưng hoá ra lại là một thất bại không tưởng, dẫn tới mâu thuẫn giữa Ten Hen và Jadon Sancho.
1 bàn thắng sau 17 trận là quá ít ỏi với một cầu thủ được đá chính ở hầu hết 17 trận đã đấu, nhất là lại ở vị trí tấn công. Sự cùn mòn, vô tích sự của “Tiến sĩ” Rashford đã gây kinh ngạc cho nhiều người, bởi chưa bao giờ anh ta lại kém cỏi đến như thế.
Hãy nhớ rằng, nền tảng 30 bàn ở mùa trước đã khiến Ten Hag thách thức tiền đạo cánh trái của mình ghi bàn nhiều gấp đôi ở mùa này. Lời thách thức đó giờ trở thành một màn “tấu hài cực khét” giữa họ. Mất đi sự chạm bóng tinh tế, tốc độ và sự sắc bén trong dứt điểm, có thêm sự chậm chạp, vô duyên và thô kệch, chẳng hiểu Rashford sẽ ghi 60 bàn trong 6 tháng tới kiểu gì.