Di sản ở đây có thể nói nôm na là những thành tựu có được, cách xây dựng lối chơi, con người… Trong 5 năm, HLV Park Hang Seo đã làm được những điều “phi thường”, những điều chưa từng có trong lịch sử. Người ta nói, HLV Troussier phải chịu không ít áp lực âu cũng có lý. Ít nhất, “di sản” thành tích từ người tiền nhiệm rất dễ khiến những “người yêu bóng đá thắng” đặt lên cân đo đong đếm…
Bóng đá luôn có tính kế thừa và phát triển nhưng cũng có những thứ buộc phải đập đi, xây mới. Nhìn vào đội hình hiện tại là sự kết hợp giữa cựu binh và những cầu thủ trẻ. Trong số này, có nhiều người là “học trò ruột” của ông Park. Cũng có cầu thủ từng trở thành mắt xích không thể thiếu và vẫn đang chơi rất ấn tượng, nhưng lại rơi vào “ô mất lượt” trong các đợt tập trung.
Hồ Tấn Tài trở thành một trường hợp gây tranh cãi dù hậu vệ này có phong độ cực tốt, chuyên môn cũng được đánh giá hàng đầu, nhưng lại không có mặt trong danh sách hội quân tới đây. Mới đây nhất, Bùi Tiến Dũng được triệu tập chỉ vì “nhờ” Đỗ Duy Mạnh không may gặp chấn thương. Nên nhớ, thủ quân của Viettel là sự lựa chọn hàng đầu dưới triều đại của HLV Park Hang Seo. Trước đó, Dũng “bộ đội” cũng đã khẳng định được năng lực của mình dưới thời HLV Hữu Thắng và Toshiya Miura.
Như đã nói ở trên, quan điểm, triết lý bóng đá trở thành là nền tảng cốt lõi để các HLV đưa ra quyết quyết định trao cơ hội cho ai. Chắc chắn, các cầu thủ được “chọn mặt gửi vàng” phải phù hợp và thích hợp với những định hướng chiến thuật được đưa ra. Với HLV Troussier, nhà cầm quân này đang xây dựng một đội bóng có phong cách khác biệt so với người tiền nhiệm Park Hang Seo. Cho nên, nếu có những sự thay đổi về con người thì cũng chẳng có gì khó hiểu.
Cần phải khẳng định, chọn ai và như thế nào là quyền của HLV đương nhiệm. Ông Troussier phải chịu trách nhiệm với những lựa chọn của mình và thời gian sẽ là câu trả lời chính xác nhất cho lựa chọn đó.
Chúng ta tôn trọng những giá trị lịch sử, những cột mốc thành tích mà ông Park tạo ra. Thế nhưng, ông Park là ông Park. Ông Troussier là ông Troussier. Giữa họ có những gạch nối nhưng bắt người sau phải nối tiếp, phải phát triển những “di sản” đã cũ thì vô hình trung, nó có thể trở thành một sự áp đặt khiến đội bóng rơi vào cái cảnh tít mù rồi lại vòng quanh.