– Phóng viên: Jude, hãy nhắm mắt lại và tưởng tượng mình đang ở Hagley, nơi anh lớn lên. Nơi đó thế nào?
– Bellingham: Đó là một ngôi làng yên bình ở Birmingham. Có những người rất nghèo, một vài người khác thì có điều kiện hơn, nhà tôi thì tầm tầm. Bố mẹ tôi đã làm việc rất vất vả để anh em tôi có thể tận hưởng cuộc sống.
Tôi không nhớ có ngày nào mà chúng tôi không chơi bóng, trong công viên hay bãi cỏ trước nhà. Đó là những kỷ niệm đẹp, khi tôi luôn được tự do làm những gì mình muốn. Và dù hơi nghịch ngợm nhưng tôi vẫn chăm học, để khiến bố mẹ hài lòng và quan trọng hơn, là để được đá bóng.
– Anh có hồi ức gì về cuộc sống gia đình khi ấy?
– Tôi thường ngồi lì trước TV để xem phim với mẹ, và tôi nghĩ mình bị ảnh hưởng nhiều từ bà về âm nhạc, điện ảnh và thời trang. Với bố tôi thì là bóng đá, khi chúng tôi thường bám đuôi ông đến những trận đấu cuối tuần, nơi bạn cảm nhận rõ những xúc cảm thô ráp của trận đấu. Tôi thực sự thích nó.
Sự gần gũi với cha mẹ giúp tôi có được sự cân bằng. Họ đều có công việc của mình, trước khi bỏ hết để chăm lo cho sự nghiệp của tôi. Tôi đã chứng kiến bố mẹ tôi xử lý mọi việc, và họ làm rất tốt dù chẳng có một chút kinh nghiệm. Đôi khi tôi vẫn tự hỏi, thế quái nào mà họ làm được điều đó.
– Việc được gia đình quản lý sự nghiệp có giúp anh yên tâm hơn?
– Có, nó rất quan trọng. Nhiều người đại diện quan tâm đến tiền hơn là lợi ích của cầu thủ. Tôi thì chưa bao giờ phải bận tâm về điều đó. Vì bố mẹ tôi luôn quan tâm đến sự trưởng thành của tôi, và chia sẻ giấc mơ với tôi.
Những người đại diện sẽ có động cơ riêng, có nhu cầu kiếm tiền. Nhưng với tôi, đó không phải là mục đích. Tôi chỉ muốn giữ bầu không khí gia đình, để tất cả có thể trò chuyện đầm ấm bên bàn ăn. Chúng tôi có thể nói về một bộ phim, cho đến những điều kiểu “Ê nhóc, Real Madrid quan tâm đến con đấy” (cười).
– Anh nghĩ sao về thế giới đặc thù của bóng đá?
– Nếu bạn yêu bóng đá vì bản thân nó, bạn sẽ luôn nhận được phần thưởng. Còn nếu chơi bóng để được chú ý hay vì danh tiếng, đó là con đường lệch lạc. Quan điểm của tôi là vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc trở thành một siêu sao, mà chỉ muốn là một cầu thủ giỏi.
Nhờ có gia đình nên sẽ không có ai đó bước vào cuộc đời tôi, nói rằng tôi phải cư xử thế này hay ký hợp đồng với nhãn hàng kia. Cha mẹ đã dùng kinh nghiệm sống và những gì họ học hỏi được trong bóng đá để giúp tôi. Không ai hiểu rõ tôi hơn họ và cậu em trai Jobe, nên chúng tôi biết mình muốn làm gì.
– Cha anh từng là Ronaldo của làng Hagley nhỉ? Họ nói rằng ông ấy đã ghi hơn 700 bàn ở các giải nghiệp dư?
– Vâng, ông ấy luôn thích khoe về chuyện đó. Ngay cả khi tôi ghi bàn, ông ấy vẫn nói: “Ờ, nhưng bố có thể ghi nhiều hơn 3 hoặc 4 bàn” (cười). Xem ông ấy thi đấu, ghi bàn và ăn mừng với mọi người thật vui. Đó là niềm vui thuần khiết của bóng đá, và nó đã ngấm vào tôi từ nhỏ.
– Khi tốt nghiệp tiểu học, anh từng viết giấc mơ của mình vào cuốn yearbook của trường?
– Phải, khoác áo đội tuyển Anh. Đó là một trong những mục tiêu của tôi khi bắt đầu lớn lên. Nhưng khi viết điều này, thực ra tôi chỉ muốn làm cho xong để còn đi chơi (cười).
Lúc đó, nếu ai nói rằng tôi sẽ chơi 3 năm ở Đức rồi tới Tây Ban Nha mà chưa từng chơi tại Premier League, chắc tôi sẽ bị sốc. Khi còn nhỏ, tôi không thực sự bị ám ảnh bởi bóng đá. Tôi vẫn đi xem cha mình chơi bóng, nhưng tôi cũng thích chơi mèo đuổi chuột hay trốn tìm nữa.
– Khi bị bố lôi ra sân, anh chỉ thích chơi với cỏ cây thay vì một trái bóng?
– Lúc đầu, tôi không thích bóng đá. Tôi biết nó có vẻ khó tin vì giờ, nếu ai đó bắt tôi ngừng chơi bóng, chắc tôi sẽ phát điên. Tôi chỉ bám đít bố đến sân, vặt cành cây và hoa để làm một bó hoa dại về tặng mẹ. Nhưng bố mẹ tôi cũng chẳng tạo sức ép gì cả.
Bố sẽ xách cổ tôi ra sân nhưng ở đó, tôi thích chơi trốn tìm hay hái hoa cũng được. Bố mẹ sẽ không bắt tôi làm gì, miễn là ngoan ngoãn và biết quan tâm tới người khác.
– Vậy vì sao anh lại bắt đầu yêu bóng đá?
– Vì tính cạnh tranh. Tôi luôn là một người hiếu thắng. Lúc chơi mèo đuổi chuột, tôi muốn là người nhanh nhất. Ngay cả khi hái hoa, tôi cũng sẽ chọn những bông đẹp nhất. Mà bóng đá là môn thể thao cạnh tranh nhất.
Lúc mới lớn, tôi luôn gặp vấn đề khi thua trận. Tôi sẽ trở thành ác mộng với người khác, và thậm chí không muốn bắt tay ai. Nhưng sau đó, tôi học được rằng phải luôn biết thể hiện sự tôn trọng.
– Ai là thần tượng của anh hồi bé? Cha anh, Zidane hay Rooney?
– Bố tôi luôn là người quan trọng nhất. Nhưng tôi từng thần tượng những cầu thủ của đội Birmingham vô địch Cúp Liên đoàn năm 2011 (thắng Arsenal 2-1). Những người hùng của tôi khi ấy là Seb Larsson, Craig Gardner và Lee Bowyer.
Sau đó, hình mẫu của tôi là Wayne Rooney và Steven Gerrard, nhưng chủ yếu vì họ chơi cho đội tuyển Anh. Khi lớn hơn, bố tôi từng mua một chiếc áo fake của Zidane và suốt ngày mặc nó. Tôi đã hỏi “Tóm lại, gã này là ai vậy?”, và ông ấy trả lời: “Tự lên YouTube mà xem đi”.
Kể từ đó, tôi đã biết mình muốn trở thành một cầu thủ như Zidane. Tôi đã có cơ hội gặp ông ấy trong trận chung kết Champions League năm 2022, và có cảm giác mình biến thành một đứa trẻ đứng trước thần tượng. Dù đã giành được tất cả, nhưng Zidane rất khiêm tốn. Và theo những đồng đội của tôi ở Real Madrid, Zidane cũng là một HLV vĩ đại.
– Cũng vì Zidane nên anh chọn chiếc áo số 5 ở Madrid?
– Đó là một cách thể hiện sự tôn trọng. Nhưng đồng thời, tôi cũng muốn đi con đường riêng, và biến mình trở thành “số 5” thời hiện đại của Real Madrid.
– Anh đã nghĩ gì khi Birmingham treo vĩnh viễn số áo 22 của mình?
– Tôi biết chuyện đó trước 1 ngày. Chúng tôi có một bữa chia tay nho nhỏ và họ nói “Sẽ không ai mặc chiếc áo này cho đến khi cậu trở lại Birmingham”. Tôi đã rất ngạc nhiên và nói thật là hơi bị áp lực, nhưng tôi hiểu quyết định ấy. Vụ chuyển nhượng của tôi sang Dortmund với giá 25 triệu euro đã cứu CLB, lúc đó đang ở trong tình cảnh khó khăn. Số tiền này đã giúp CLB không bị phá sản.
– Làm thế nào anh chuyển từ một anh chàng không quan tâm tới bóng đá thành một trong những hy vọng lớn nhất của CLB và ĐTQG?
– Tôi luôn cố gắng hết mình, dù là trong phòng gym hay trên sân tập. Ở Birmingham, tôi học hỏi từ những cầu thủ lớn tuổi hơn. Tôi luôn “đánh cắp” được những kỹ năng của mọi người. Dortmund là một thử thách mới, và tôi học được cách bùng nổ trong những tình huống nhiều áp lực.
– Với anh, việc đá bóng có vẻ khá dễ dàng?
– Tôi nghĩ nó là bẩm sinh. Ở trên sân, tôi luôn cảm thấy thoải mái khi cầm bóng. Tôi chỉ căng thẳng vì những thứ khác, phỏng vấn chẳng hạn. Mặc dù đang khá tự nhiên khi ngồi trước mặt anh, nhưng tôi vẫn hơi lo lắng vì phải nghĩ về những gì mình muốn nói. Với trái bóng, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn nhiều.
– Cuộc sống của một ngôi sao bóng đá tương lai có khó khăn không?
– Có, nói thật là hơi nhàm chán. Tôi muốn mọi người ghi nhận những gì mình đang làm ở hiện tại, chứ không phải kiểu “Ồ, vẫn phải chờ xem cậu ta sẽ ra sao”. Ở trình độ này, bạn cũng không muốn nghe về tuổi của mình nữa, mà chỉ muốn chơi bóng.
– Tất cả đều đánh giá cao sự trưởng thành của anh. Vậy điều gì cho thấy anh vẫn là một chàng trai 20 tuổi?
– Trong một phòng thay đồ có nhiều cầu thủ lớn tuổi, bạn phải trưởng thành nhanh hơn. Nhưng về nhà, tôi không muốn giả vờ mình đã 28 tuổi. Tôi chưa có vợ con, nên vẫn xem phim, trò chuyện và cười đùa với mọi người, hoặc rủ rê bạn bè đi chơi hoặc thư giãn. Điều đó giúp tôi sống đúng với tuổi của mình.
– Nhưng họ nói rằng mẹ anh vẫn phải dọn giường cho anh?
– À, thỉnh thoảng thôi. Hendo (Jordan Henderson) vẫn lôi chuyện đó ra đùa hồi World Cup. Mỗi khi ai đó nói rằng tôi thật trưởng thành, anh ấy sẽ nói: “Không hề, vì mẹ nó vẫn phải dọn giường cho nó”.
– Cảm giác đầu tiên của anh khi bước vào phòng thay đồ của Real Madrid, và nhìn thấy Modric, Kroos và Courtois?
– Hơi căng thẳng. Tôi hiếm khi bị ấn tượng bởi các ngôi sao. Nhưng khi đến đây, nhìn thấy những người đã giành được tất cả, bạn sẽ không khỏi thốt lên: “Wow, đây là đỉnh cao của bóng đá”. Nhưng rồi bạn bắt đầu nhận ra họ là những người rất khiêm tốn, bình dị và luôn sẵn sàng giúp đỡ.
– Vậy cảm giác khi lần đầu mặc chiếc áo trắng và bước ra sân Bernabeu?
– Rất khó tả. Nó là một giấc mơ thành hiện thực. Chiếc áo này đã quá nổi tiếng và thật vinh dự khi được mặc nó. Nó giống như bộ trang phục của một siêu anh hùng. Và bạn phải đạt tới một trình độ nào đó mới có thể mặc nó hàng tuần.
– Mike Dodds, một trong những HLV cũ của anh từng nói: “Điều khiến Bellingham nổi bật hơn những cậu bé khác là cậu ấy muốn trở nên khác biệt”. Sự khác biệt ở đây là gì?
– Đó là trở thành một người biết làm tất cả, hay có thể chơi ở 4 vị trí khác nhau trên sân. Giống như trong bóng rổ, một cầu thủ có thể đột phá, chuyền bóng, phòng ngự và úp rổ. Tôi luôn ngưỡng mộ những VĐV có thể làm mọi thứ. Đó là điều khiến bạn trở nên khác biệt và đặc biệt.
Mike Dodds đã truyền tư tưởng đó vào đầu tôi, từ khi tôi còn nhỏ. Và sau cùng, tôi nghĩ tâm lý của mình cũng vững hơn những cầu thủ cùng lứa. Vì ở tuổi 20, tôi đã chơi các trận knock-out Champions League, góp mặt ở World Cup và được mọi người tin tưởng.
– Từ Anh tới Đức, rồi qua Tây Ban Nha, khả năng thích ứng của anh thật đáng kinh ngạc. Bí mật của anh là gì?
– Bạn phải bắt tay vào việc ngay lập tức, dù đôi lúc sẽ hơi khó khăn. Bạn cũng cần giữ cái đầu tỉnh táo để tiếp tục con đường, dù mọi người khen hay chê mình. Cách để duy trì tâm lý ổn định là đừng nghe những điều này.
Tôi luôn làm việc hết mình để nâng cấp bản thân, và chưa bao giờ hài lòng với những gì mình đang có. Dù vẫn biết mình có thể đạt đến trình độ này, chính tôi cũng không nghĩ mình lại tiến bộ nhanh đến vậy. Nhưng tôi sẽ không nhìn lại, vì vẫn còn một chặng đường dài để chinh phục.
– Những điểm yếu của anh là gì?
– Khi thi đấu, đôi lúc tôi vẫn bị chi phối bởi cảm xúc. Tôi cũng cần cải thiện về khả năng chọn vị trí. Mùa trước, tôi ghi hơi ít bàn và có một số thời điểm, không xuất hiện đúng lúc và đúng chỗ. Tôi đang thay đổi điều này để trở nên hiệu quả hơn.
– Thử làm như lúc bắt đầu nhé, hãy nhắm mắt lại và hình dung đến tương lai 5 năm sau. Anh sẽ ở đâu? Giành được những gì? Và có vị thế như thế nào trong thế giới bóng đá?
– Hy vọng là 5 danh hiệu Champions League, một EURO và có lẽ, cả một World Cup. Tôi luôn lạc quan nhất có thể. Và chúng ta chơi bóng đâu phải để thua. Bạn phải bước vào mọi giải đấu hàng năm với suy nghĩ mình sẽ chiến thắng. Tôi cũng hy vọng mình vẫn tiếp tục chơi tốt. Và trong 5 năm, điều quan trọng nhất là gia đình tôi vẫn mạnh khỏe.
– Và anh sẽ giành Quả Bóng Vàng nữa chứ?
– Đó sẽ là một vinh dự. Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể đi theo bước chân của Luka (Modric), Ronaldo và Zidane.