Đây là bài viết thuộc BIG STORY “Tottenham, ngựa ô hay ứng viên vô địch?“. Quý độc giả có thể xem thêm tất cả các bài viết khác thuộc BIG STORY này:
“Thay đổi” đã là một chủ đề mà Postecoglou đã quay lại nhiều lần kể từ khi nắm quyền. Chẳng hạn, trước trận đấu với Bournemouth vài tuần trước, ông nói: “Nếu muốn thay đổi, chúng ta phải thay đổi. Chúng ta không thể tiếp tục làm mọi thứ như cũ và mong đợi một kết quả khác Tôi chắc chắn không kiêu ngạo đến mức nghĩ rằng chỉ cần tôi bước vào sẽ mang lại thành công cho CLB. Chúng ta phải thực sự tạo ra sự thay đổi có ý nghĩa. Đó là những gì CLB mong muốn, bằng cách bổ nhiệm tôi, tôi cho rằng họ muốn thay đổi bức tranh tổng thể”.
Vậy Postecoglou đã thực hiện những thay đổi gì trong 100 ngày này? Và những thay đổi đó đã góp phần như thế nào vào khởi đầu xuất sắc của Tottenham tại Premier League 2023/24? Chúng ta hãy xem xét một sự thay đổi cực kỳ quan trọng ở CLB này: văn hoá. Một khía cạnh đáng chú ý đến là Postecoglou cam kết thay đổi văn hoá bóng đá của CLB, kể có phải đập nát và xây lại từ đầu. Ý chí này cho thấy một kế hoạch dài hơi của Postecoglou so với toan tính ngắn hạn của người tiền nhiệm Antonio Conte.
“Văn hóa” sau đó đã trở thành một trong những từ khoá trong quá trình tìm kiếm HLV của Spurs và họ đã có Postecoglou. Vậy những thay đổi về văn hóa của Postecoglou trông như thế nào? Biểu hiện đầu tiên là ông giao quyền tự chủ cho các cầu thủ. Phòng thay đồ của Spurs thường có đặc điểm là rất nhiều những người thiếu động lực và khả năng lãnh đạo, chỉ giỏi đổ lỗi và phàn nàn. Nhưng Postecoglou cố nhìn mọi thứ theo cách khác và tin rằng cách tốt nhất để tận dụng tối đa đội hình này là trao quyền cho cầu thủ, để họ thấy mình phải có trách nhiệm hơn.
Ví dụ, đối với các trận đấu trên sân nhà, Postecoglou đã điều chỉnh mọi thứ để đêm trước trận đấu trên sân nhà, các cầu thủ được ngủ ở nhà thay vì tập trung tại sân tập. Sau đó, họ sẽ tự đi đến sân bóng từ nơi ở của mình. Cầu thủ sẽ bớt một đêm xa gia đình, tâm trạng sẽ tốt hơn so với ăn ngủ tập trung. Tinh chỉnh này là một phần trong mong muốn của Postecoglou nhằm trao quyền cho cầu thủ. Thông điệp quan trọng mà ông gửi tới họ là phòng thay đồ là không gian của họ và ông muốn các cầu thủ tự thúc đẩy những thay đổi văn hóa cần thiết ở CLB.
Trừ các tình huống trở nên không thể giải quyết được, đội trưởng mới Son Heung-min cùng các cấp phó James Maddison và Cristian Romero sẽ phải lo mọi vấn đề của cầu thủ. Và nhóm lãnh đạo mới đó bản thân nó là một sự thay đổi lớn khi không có bộ tứ nào của mùa giải trước là Harry Kane, Eric Dier, Hugo Lloris hay Pierre-Emile Hojbjerg tham gia.“Cầu thủ lớn rồi, họ cần biết cách tự xử lý mọi vấn đề cá nhân. Dó là phòng thay đồ của họ. Họ đến đó hàng ngày. Tôi không vào phòng thay đồ. Và môi trường tích cực sẽ là chìa khóa đến thành công. Nó phải được thúc đẩy bởi chính các cầu thủ sống trong môi trường đó”, Postecoglou nói.
Và ông cũng áp dụng điều đó với các trợ lý của mình. Postecoglou trao quyền tự quyết cho Mile Jedinak trong nhiệm vụ ngồi trên khán đài với các nhà phân tích và sau đó báo cáo lại cho ông và các HLV khác. Em trai của Conte, Gianluca, đảm nhận vai trò tương tự nhưng chủ yếu là nhà phân tích hơn là HLV. Khiến cấp dưới có ý thức về quyền và trách nhiệm là nguyên lý then chốt trong triết lý lãnh đạo của Postecoglou và điều này cũng áp dụng cho các bộ phận khác. Dù là nhân viên mát-xa, nhà phân tích hay bất kỳ bộ phận nào, Postecoglou tin tưởng giao quyền tự quyết trong chuyên môn của họ.
Điều này khác hẳn bức tranh dưới thời Conte. Mặc dù các phương pháp của Conte đã thành công tại Tottenham trong mùa giải đầu tiên, nhưng vào thời điểm rời đi, nó hoàn toàn là một thất bại. Cảm xúc chung của nhiều nhân viên là cảm thấy nhẹ nợ trước một ông sếp không tin tưởng mình. Conte muốn “được ăn cả, ngã về không” tại một CLB lớn ở Premier League nên độc đoán với cầu thủ và các nhân viên. Ông không có sự đồng cảm tự nhiên mà Postecoglou dành cho cấp dưới. Conte chất vấn bộ phận y tế về lịch nghỉ ngơi, còn Postecoglou để họ tự lên lịch. Conte bắt cầu thủ tập trung ở mọi trận đấu, còn Postecoglou chấp nhận đề nghị cho ngủ ở nhà trong những trận sân nhà.
Postecoglou đã nỗ lực tiếp cận cấp dưới theo cách mà không ai trong số Mauricio Pochettino, Jose Mourinho, Nuno Espirito Santo và Conte làm. Một nguồn tin ở CLB cho biết: “Tâm trạng đã thay đổi”, trong khi những người khác khẳng định mỗi ngày đến CLB là một ngày vui. Việc thống nhất nhân tâm tại một CLB đang rạn nứt là một trong những ưu tiên khác của Postecoglou trong mùa hè này, và mặc dù vẫn còn rất nhiều việc phải làm, với những vấn đề vượt quá khả năng cần được giải quyết, nhưng ông đã có một khởi đầu đáng khích lệ về mặt này.
Postecoglou tổ chức ít cuộc họp nhóm với cầu thủ, trợ lý hơn so với trước đây. Bây giờ, mỗi tuần chỉ có 3 cuộc họp thay vì 6-7 như thời Conte, thời gian họp cũng ngắn hơn, chỉ 10-15 phút, thay vì cả tiếng đồng hồ “cà kê dê ngỗng” mà không giải quyết được vấn đề gì. Không những thế, thời lượng buổi tập cũng ngắn hơn. Nội dung tập luyện không cứng nhắc và ít tập trung vào các bài tập chạy và chiến thuật. Postecoglou thích dùng các tình huống giả định mà cầu thủ có thể gặp và có xu hướng thiên về yếu tố cạnh tranh ở cường độ nhỏ. Nó đỡ áp lực hơn nhiều so với nội chung chạy, phòng thủ chắc được làm đi làm lại cho đến khi Conte hài lòng.
Cách giao tiếp của Postecoglou với các cầu thủ cũng rất khác. Kỹ năng chém gió của ông là một trong những điểm mạnh và đã gây ấn tượng ở Spurs. Nhiều người khen rằng, những cuộc nói chuyện trong đội của HLV mới là những thứ hay nhất mà họ từng nghe. Họ cũng khen ông truyền tải thông điệp chiến thuật một cách rõ ràng, biết kết nối cảm xúc với các cầu thủ khi nói về các khía cạnh của trận đấu. Nên nghe Postecoglou nói rất “đã lỗ nhĩ”.
Có lẽ, một trong những điểm khác biệt lớn nhất của Postecoglou tạo ra là cách ông luôn giữ vững lập trường và không quá cao hứng hoặc quá xịt. Với cầu thủ ông có vẻ như một bậc cha chú hơn như một sếp sòng kiểu Conte. Postecoglou thận trọng hơn nhiều và cũng nhất quán trong cách đối xử với những người khác nhau. Thông điệp trước mùa giải bắt đầu triều đại của ông là tất cả đều ở chung một xuất phát điểm, không có công thần với kẻ ăn hại.
Điều đó đã được chứng minh, khi những trụ cột như Dier bị gạt ra ngoài lề trong khi những cầu thủ khác như Ivan Perisic đang trên đường tái hòa nhập với đời sống mới. Biết rằng mọi lựa chọn vào đội hình thi đấu chỉ được thực hiện dựa trên thành tích là một cách tốt để đảm bảo rằng ngay cả khi cầu thủ thất vọng vì bị loại, họ biết rằng quyết định đó không mang tính cá nhân. Dier là tấm gương điển hình của một kẻ bị loại nhưng vẫn quyết tâm chiến đấu để giành lấy vị trí của mình.