Đây là bài viết thuộc BIG STORY “Tottenham, ngựa ô hay ứng viên vô địch?“. Quý độc giả có thể xem thêm tất cả các bài viết khác thuộc BIG STORY này:
Không có tuần nào mà người ta không nói tới “Ange Ball” như một khái niệm. Ông có cho rằng có sự tồn tại của một khái niệm như thế thật, hay chỉ là do người ta tự vẽ ra thôi?
Tôi nghĩ là có tồn tại một khái niệm như thế đấy. Tôi thích suy nghĩ theo hướng rằng mỗi tuần chúng tôi đều thực sự muốn hướng tới một điều gì đó cụ thể, chứ không phải tất cả đều là những sự kiện ngẫu nhiên. Nhưng đồng thời, điều khiến tôi yêu bóng đá chính là bản thân nó cũng có một đời sống riêng.
Tôi thường nói với các cầu thủ rằng những gì chúng tôi làm mỗi tuần, những thông tin mà chúng tôi cung cấp cho họ, giống như một kiểu ôn thi vậy. Nhưng cũng như tất cả các kỳ thi khác, anh không thể biết trước các câu hỏi, đúng không? Trong một trận đấu bóng đá luôn xuất hiện rất nhiều biến cố, nhưng đúng là luôn tồn tại một cấu trúc. Chúng tôi cố gắng cho phép các cầu thủ tự tìm ra lời giải bên trong cấu trúc đó, dẫu vậy luôn phải duy trì một số quy tắc nhất định, có thế thì mỗi cá nhân mới có thể phát huy hết năng lực được.
Ông tìm kiếm kiểu tính cách nào ở các cầu thủ?
Trước hết tôi muốn nói rằng tôi không chỉ xem họ như là những cầu thủ – họ là những con người. Ở trình độ này rồi thì rõ ràng là có rất nhiều cầu thủ tuyệt vời trên thế giới. Mọi người vẫn nói về quy trình tuyển mộ này nọ, nhưng để mà gọi là sai thì cũng khó, bởi vì tất cả các cầu thủ đều rất giỏi.
Vậy thì vấn đề ở đây là sự phù hợp. Cầu thủ kia có phù hợp với thứ bóng đá mà chúng tôi muốn chơi hay không? Anh ta có phù hợp về mặt tính cách hay không? Đây là một câu hỏi lớn với tôi – với cách chơi của chúng tôi, anh cần những cá nhân với kiểu tư duy riêng, dũng cảm và sẵn sàng tự thách thức bản thân mỗi ngày.
Đó là lý do trước khi ký hợp đồng với bất kỳ ai, tôi luôn cố gắng nói chuyện để cảm nhận được phần nào về con người của anh ta. Không phải để phán xét, mà là xem liệu họ có thực sự hiểu hay không, để xem động cơ của họ khi đến với chúng tôi là gì.
Hồi còn thi đấu ông chơi ở vị trí hậu vệ trái. Ông có hình dung mình cảm thấy thế nào khi chơi trong một đội bóng do Ange Postecoglou dẫn dắt không?
Tôi sẽ cảm thấy hào hứng với các buổi tập, bởi vì tôi ghét chạy lắm, thật đấy! Chạy nhiều chả có ích gì với một cầu thủ bóng đá cả.
Tôi là một chân chạy ổn, người ngợm cũng ổn, nhưng tôi không bao giờ có thể hiểu được tại sao trước đây chúng tôi thường xuyên phải chạy trong các buổi tập không bóng. Chúng tôi phải chạy hết km này km khác, và tôi thật sự ghét điều đó. Và tôi mang ấn tượng ấy vào triết lý huấn luyện của mình – tất cả những gì chúng tôi làm trong các buổi tập phải xoay quanh cách chúng tôi chơi.
Thế nên tôi chắc chắn sẽ thấy thích thú với các buổi tập, dù phải thừa nhận rằng trong vai trò một hậu vệ cánh bó trung lộ thì tôi vẫn còn thiếu kha khá tố chất.
Thử lật ngược vấn đề nhé, thế ông sẽ huấn luyện “cầu thủ Ange Postecoglou” như thế nào?
Anh thấy cách chơi của chúng tôi rồi. Rất giàu năng lượng, ở tốc độ cao. Chúng tôi muốn gây áp lực, nghĩa là anh phải có thể lực rất tốt. Chúng tôi làm việc cật lực trên sân tập, nhưng tất cả đều hướng tới mục tiêu chơi thứ bóng đá của mình.
Tôi thuộc về một kỷ nguyên mà không ai đặt câu hỏi về những điều như thế. Nếu ai đó nói, ‘nội dung tập luyện hôm nay là chạy 10 cây số nhé’, chúng tôi sẽ cứ thế mà chạy thôi. Một số huấn luyện viên thích cho chúng tôi chạy băng rừng hay băng đồng, họ cứ bảo chúng tôi chạy đi, cho tới khi nào mà họ không thể trông thấy chúng tôi nữa. Phong cách huấn luyện của tôi là giải thích cho các cầu thủ lý do vì sao tôi muốn họ làm điều này hay điều kia.
Có một thành ngữ Hy Lạp mà ông từng nhắc tới – ‘Kato i bala’ – nói lên rất nhiều điều về triết lý bóng đá của ông. Ông có thể nói rõ hơn không?
Đó là câu mà bố tôi hay nói với tôi trước đây, nghĩa là “giữa trái bóng trên mặt đất”. Đấy là triết lý bóng đá của ông ấy – khi trái bóng ở trên mặt cỏ, đó là lúc ma thuật xuất hiện. Tại sao lại phải phá bóng thật xa và thật cao?
Bóng đá chính là cầu nối cho tất cả những gì có ý nghĩa với cuộc đời tôi. Tất cả những mối quan hệ tôi có đều bắt nguồn từ bóng đá. Chúng tôi tập luyện mỗi ngày như thể chúng tôi cảm thấy may mắn vì được làm những gì mà chúng tôi đang làm, và đó cũng là cách tôi sống cuộc đời mình.
Tôi không xem thứ gì là mặc nhiên. Trong công việc tôi muốn làm được những điều chưa từng làm được trước đó, và tôi muốn đem theo suy nghĩ ấy vào cuộc sống thường nhật rồi cố gắng sống mỗi ngày theo cách trọn vẹn nhất có thể. Có một sự cộng hưởng ở đây, và nó rất có ích, bởi vì khi tôi nói chuyện với các cầu thủ, dù ở bất kỳ đâu, họ đều biết là tôi đang thực sự trải lòng. Khi đó tôi là chính tôi. Tôi không cố nói ra một điều gì đó để lấy le, hay vì tôi từng nghe ai đó nói thế. Khi tôi nói, họ hiểu rằng đó chính là những lời gan ruột của tôi.
Ông có nghĩ rằng mình đang ở đúng chỗ để có thể đạt được những điều mình muốn?
Tôi nghĩ rằng tôi đã làm điều đó trong suốt sự nghiệp của mình rồi, bạn ạ. Tôi có thể thoải mái nói rằng tôi sẽ được chào đón ở tất cả những đội bóng cũ của mình, bởi vì ở đâu tôi cũng tạo ra được một cái gì đó. Đây (Tottenham) là một cơ hội mới để làm điều đó, ở một trong những CLB lớn nhất thế giới tại giải đấu hàng đầu thế giới.
Tôi hiểu là ở đây sự chú ý sẽ lớn hơn, nhưng thật sự là ở bất kỳ đâu tôi tới tôi đều cố gắng để lại dấu ấn của mình. Và cho tới giờ thì tôi có thể nói là tôi luôn làm được điều đó.
Thích nghi với công việc này có khác với những công việc trước đây, hay ông vẫn chủ yếu làm những điều quen thuộc?
Mỗi đội bóng tôi từng dẫn dắt mỗi khác, nhưng cách tôi bắt đầu cơ bản là giống nhau – càng nhanh càng tốt, cố gắng có được sự tin tưởng từ tất cả những người liên quan. Các cầu thủ, ban huấn luyện, các CĐV, bất kỳ ai liên quan tới đội bóng, tôi có thể có được niềm tin từ họ nhanh tới mức độ nào?
Đó vừa là khởi đầu mà cũng có thể là kết thúc, bởi vì cho dù anh có tất cả mọi kiến thức trên thế giới này, nếu người ta không tin anh thì sẽ chẳng bao giờ đi đâu tới đâu. Bất kỳ đâu tôi tới, đó luôn là ưu tiên hàng đầu. Trong giai đoạn khởi đầu, mối bận tâm của tôi là giành lấy sự tin tưởng từ mọi người, và sau đó thì những gì cần xảy đến sẽ xảy đến.
Ông cảm thấy thế nào về thách thức phải giành lấy niềm tin từ đội Spurs này?
Đã thành một mô-típ quen thuộc, tôi luôn đến những CLB vừa phải trải qua những quãng thời gian đáng thất vọng. Nhiệm vụ ưu tiên vì thế luôn là cố gắng xua đi đám mây đen trên đầu.
Ở đây cũng vậy, chỉ khác là các cầu thủ thực sự đặc biệt. Từng người ở đội bóng này đều tuyệt vời – ít nhất cũng chịu mở lòng để lắng nghe, đó là tất cả những gì anh có thể đòi hỏi. Anh không thể kỳ vọng người ta sẽ nghe theo mình ngay từ ngày đầu, nhưng nếu họ chịu lắng nghe, thì đó chính là bước đầu tiên quan trọng để làm những gì anh cần làm.
Ông nghĩ tập thể này có thể tiến xa tới đâu?
Anh nghĩ mà xem, việc gì tôi phải tự đặt ra giới hạn? Khi tôi bắt đầu công viêc này 26 hay 27 năm rước, nếu ai đó nói với tôi, ‘Gã này rồi sẽ dẫn dắt một trong những đội bóng lớn nhất trên thế giới, sau khi đã dẫn dắt một trong những đội bóng nổi tiếng nhất là Celtic, và gã sẽ thành công’, anh có thể đã nói, ‘Đó là điều không tưởng, chỉ có trong kịch bản Hollywood thôi’.
Đấy, tôi đã học được cách không bao giờ đặt ra những giới hạn cho hành trình của mình, do thế tôi cũng sẽ không đặt ra giới hạn cho những gì mà đội bóng này có thể làm được.