Công bằng mà nói, thứ duy nhất đọng lại sau chiến thắng nghẹt thở của MU là cảm xúc. Đoàn quân của Erik ten Hag bị dẫn bàn, thi đấu trầy trật và rồi Scott McTominay xuất hiện từ ghế dự bị khi đồng hồ điểm phút 87. Sau đó bất ngờ “bùm, bùm”, tiền vệ người Scotland ghi liền 2 bàn khó tin, sắm vai người hùng cứu rỗi MU thoát khỏi thêm một bi kịch khác tại “Nhà hát của những giấc mơ”.
Phải nói quá cảm xúc. Nó mãnh liệt đến mức có thể khiến con người ta quên đi mọi đau khổ trước đó. Các fan không ngừng hò reo, còn Ten Hag cũng tranh thủ tâng bốc các học trò, đồng thời khẳng định MU thắng nhờ sự nỗ lực chứ không chỉ có thần may mắn phù trợ. Quỷ đỏ thắng cảm xúc, đúng, chẳng ai phủ nhận. Nhưng đó chính xác là tất cả những gì mà họ có thể làm thời điểm này. Hay nói thẳng ra, thắng lợi của MU không có bất kỳ ý nghĩa chuyên môn nào.
Khi sự sung sướng của cảm xúc nhất thời đem lại dần lắng xuống, các fan MU sẽ phải đối mặt với một sự thật trần trụi: đội bóng con cưng của họ đang lâm vào tình cảnh “khó có thuốc chữa”, nếu không muốn nói là “vô phương cứu chữa”. Trước thời điểm được McTominay giải cứu, MU đã đá ra sao? Chỉ hai từ thôi: tuyệt vọng.
Điểm mặt 11 cầu thủ đá chính của Quỷ đỏ, chẳng một ai thi đấu ra hồn. Sẽ là sai nếu nói các cầu thủ MU không nỗ lực, song có thể dễ dàng nhận ra đa phần họ – ngoại trừ tân binh Rasmus Hojlund – đều đã và đang sa sút phong độ thê thảm. Marcus Rashford vật vờ, vụng về như một cái xác không hồn bên cánh trái. Bruno Fernandes không còn có thể tạo ra đột biến, Mason Mount góp mặt chỉ cho đủ quân số, Casemiro thì khỏi phải bàn vì quá tệ, còn hàng thủ – bao gồm thủ thành Andre Onana – tiếp tục phạm sai lầm.
Khả năng gây sát thương của MU gần như không có. Các mảng miếng tấn công cũng chẳng biết là gì. Quỷ đỏ đơn giản là chỉ biết dứt điểm từ xa vì bế tắc, đồng thời tái hiện phong cách tạt cánh đánh đầu thiếu hiệu quả dưới thời David Moyes. Xem MU thi đấu, người hâm mộ chỉ biết lắc đầu ngao ngán bởi tất cả diễn ra rời rạc, hoàn toàn thiếu sự kết dính lẫn đột biến. Bên ngoài sân, Ten Hag trông thất thần và bất lực. Không dưới hai lần ống kính máy quay chĩa vào gương mặt trông đầy tuyệt vọng của chiến lược gia người Hà Lan.
Thực tế, việc Ten Hag tung McTominay vào sân thay Sofyan Amrabat cũng không phải thiên tài chiến thuật gì. Đó đơn giản là sự bấu víu, niềm hi vọng cuối cùng mà ông có thể làm cho MU. Nếu MU bại dưới tay Brentford ở Old Trafford, đó chắc chắn sẽ là một bi kịch – điều có thể khiến Ten Hag mất việc. Nhưng may thay, McTominay đã cứu MU, cứu luôn cả chiếc ghế đang lung lay của cựu thuyền trưởng Ajax.
Một điểm sáng le lói của MU trận này là họ vẫn giữ cho mình một tinh thần thi đấu ngoan cường, quyết không bỏ cuộc. Quỷ đỏ chiến đấu đến những giây phút tường chừng đã hoàn toàn buông xuôi, để rồi được đền đáp. Tuy nhiên, cần nhắc lại rằng đây chỉ là Brentford – CLB hiện xếp ở nửa dưới bảng xếp hạng chứ chẳng phải đối thủ đáng gờm nào. Và nếu còn chơi như những gì đã diễn ra, điều gì đang đón đợi MU phía trước?
Quá khó khăn. Thử hỏi với những con người mà MU đang có, cộng thêm phong độ lao dốc thê thảm của cả một tập thể, trong đó có cả chính Ten Hag, Quỷ đỏ sẽ đi về đâu. Sự tỏa sáng của McTominay chỉ là khoảnh khắc lóe sáng nhất thời của một cá nhân, và nó vô hình đã khỏa lấp mọi điều tồi tệ của MU trước đó. Khi cảm xúc trở nên cân bằng, hãy xem chiến thắng này là một… tai nạn để MU rút ra được nhiều bài học.
Đá như thế này rõ ràng đáng báo động, và nếu đúng kịch bản quen thuộc từ đầu mùa, MU của Ten Hag rồi sẽ lại đâu vào đấy.