Rashford và MU trông vẫn hấp dẫn như một bát phở đặc biệt được chờ đợi thưởng thức vào mỗi cuối tuần. Nhưng bát phở đó nước nguội, bánh bở, thịt nhạt, hành hăng, chẳng có mối liên kết nào với nhau, chỉ đem lại sự tức giận khi ăn và cảm giác phí mồm, phí tiền, phí thời gian.
Tối qua (30/9), trên sân Old Trafford, Ten Hag lại vô sỉ bán ra một bát phở chất lượng đểu như thế, với nguyên liệu gây thất vọng tràn trề là Rashford. Chân sút này là dẫn chứng tiêu biểu nhất cho sự suy đồi chất lượng của thứ bóng đá của MU. MU đã nhận thất bại thứ tư bởi bàn thắng trong hiệp một của Joachim Andersen.
Đối thủ không quá mạnh, lại vừa thua MU 0-3 hồi giữa tuần tại Cúp Liên đoàn, thế nhưng, Rashford, người giống như nhiều đồng đội của mình, lại thi đấu kém cỏi đến mức không thể chấp nhận, lãng phí thời gian vào việc kiểm soát bóng không có tác dụng gì ngoài việc đem lại sự ức chế cho người khác.
Được nghỉ ngơi trong trận thắng 3-0 hôm thứ Ba trước Palace, Rashford trở lại đội hình xuất phát nhưng không gây ấn tượng và cuối cùng bị thay thế bởi tiền vệ Christian Eriksen sau 77 phút. Việc thay người của Ten Hag không cải thiện được nhiều tình hình, khiến đoàn quân của Roy Hodgson rời Old Trafford với 3 điểm.
Tuy nhiên, không chỉ có Rashford phải nhận nhiều lời chỉ trích, các đồng đội của anh cũng bị các CĐV nhà la ó. Tân binh Sofyan Amrabat cũng đã bị chỉ trích bởi thi đấu giống như cá mắc cạn. Rasmus Hojlund vẫn chỉ ở mức độ gây nguy hiểm chứ không thấy bàn thắng đâu. Như thường lệ, Bruno Fernandes và Harry Maguire vẫn chỉ là quân “đánh trống, múa rối” trên sân.
Song Rashford mới thực sự là điều khiến người ta thất vọng. Người hùng bản địa, viên ngọc tự mài giũa, ngôi sao của mùa trước… đã thể hiện một bộ mặt nhợt nhạt ở mùa này. Ngoài bàn thắng xuất sắc trong trận thua Arsenal hồi đầu tháng 9, Rashford hầu như không cho thấy anh có tác dụng gì.
Làm sao MU có thể trông cậy vào một cầu thủ chủ chốt trên hàng công lại có phong độ phập phù như thế. Những bàn thắng của mùa trước đã biến mất, những pha xử lý bóng hiệu quả cao đã biến mất, chỉ còn để lại một dư vị chán nản bất lực của một đội bóng đã nát hơn cả tương Bần.