Nhắc đến tiền vệ Nguyễn Tuấn Anh, lập tức người ta nhớ ngay đến một cầu thủ tài năng ở tuyến giữa của bóng đá Việt Nam, nhưng kèm theo là những chấn thương triền miên, khiến nhiều người gọi anh là “đôi chân thuỷ tinh”. Thậm chí mỗi lần anh ra sân là gia đình và những người yêu mến đều thon thót lo sợ…
Kết quả, BXH vòng loại thứ 3 World Cup 2022 – khu vực châu Á
Một lần trò chuyện cùng người viết nhân dịp đầu mới, Tuấn Anh đã chia sẻ: “Có lẽ mọi người cũng biết em thường xuyên dính chấn thương, thời gian tập hồi phục và ngồi trên khán đài đến nay còn gấp nhiều lần số phút được ra sân thi đấu. Thậm chí mỗi lần em được tung vào sân, gia đình và anh em bạn bè thân thiết đều cầu mong cho em đừng dính chấn thương, bởi điều đó đã ám ảnh họ quá lâu.
Ngay bản thân em càng sợ chấn thương hơn bao giờ hết, vậy nên trong những lời nguyện ước trước mỗi năm mới hoặc mùa giải mới, em luôn mong mình sẽ được ra sân thi đấu thường xuyên và nỗi ám ảnh chấn thương sẽ không bao giờ đeo bám nữa!”.
HẬU QUẢ CỦA VIỆC CHỮA TRỊ KHÔNG ĐẾN NƠI ĐẾN CHỐN
Có mặt ở đội tuyển U19 Việt Nam từ năm 2014, cái tên Nguyễn Tuấn Anh (hay thường gọi là Nhô) đã toả sáng và được nhiều người yêu mến bởi tài năng lẫn tính cách. Tuy nhiên, cũng từ đó anh thường xuyên được chấn thương… thăm viếng, đặc biệt là lúc đội Hoàng Anh Gia Lai có mặt ở sân chơi V.League vào năm 2015.
Ban đầu những chấn thương tưởng nhỏ nhặt, nhưng việc điều trị không đến nơi đến chốn từ CLB, cộng thêm việc sử dụng người liên tiếp khi chân chưa khỏi hẳn đã khiến chấn thương của Tuấn Anh ngày càng nặng thêm.
Hồi năm 2016, thời điểm Tuấn Anh đang chấn thương gối và HLV Nguyễn Hữu Thắng đang rất cần anh ở tuyến giữa, thậm chí mang sang cả Myanmar để chờ chấn thương của Nhô ổn là tung vào sân. Lúc ấy bác sĩ của đội tuyển đã tiêm huyết thanh vào gối của Tuấn Anh và đoán chắc chân của anh sẽ ổn. Kết quả, Nhô bị nặng hơn và không thể thi đấu.
Sau AFF Cup năm ấy, HLV trưởng Nguyễn Hữu Thắng của đội tuyển Việt Nam đã rất tức giận và không tiếc lời chê bai đội ngũ y tế của đội tuyển trong cuộc họp tổng kết giải đấu. Riêng các phóng viên lại nhớ cuộc họp báo ngay trước AFF Cup 2016 trên đất Myanmar, HLV Nguyễn Hữu Thắng đã rất buồn khi thông báo tuyển thủ Nguyễn Tuấn Anh sẽ phải về nước vì chấn thương không hịp hồi phục.
Mọi người có mặt đều rất chia sẻ và an ủi Tuấn Anh, nhưng chàng tuyển thủ trẻ này đã động viên lại chúng tôi: “Em không sao đâu, mọi người đừng lo. Em sẽ nhanh vượt qua thôi”, kèm theo là nụ cười tươi, nhưng tất cả vẫn thấy ẩn trong đó là nỗi buồn thăm thẳm…
Thế rồi, chấn thương của chàng tiền vệ này cứ dây dưa rồi tiếp diễn mãi cho đến cuối tháng 3/2018, ông bầu Đoàn Nguyễn Đức của HAGL mới quyết định cho Tuấn Anh sang Hàn Quốc phẫu thuật đứt dây chằng gối và ở đây tập hồi phục dứt điểm cho đến khi bình phục hoàn toàn mới trở về nước. Nhờ thế, chân của Tuấn Anh đã ổn dần và tự tin để bước vào mùa giải 2019.
Tôi vẫn còn nhớ như in ngày 21/7 ở vòng 17 V.League 2019, Tuấn Anh đã có bàn thắng nâng tỷ số lên 2-1 cho HAGL trong cuộc tiếp đón SLNA. Ở trận đó, đội chủ nhà phố Núi thắng chung cuộc 3-2. Đấy là bàn thắng thứ 2 anh ghi được tại V.League kể từ mùa giải đầu tiên có mặt ở sân chơi này vào năm 2015, tức sau 4 năm 6 tháng và 17 ngày. Bàn thắng đó cũng là lời khẳng định cho sự trở lại mạnh mẽ của Tuấn Anh sau thời gian dài chống chọi với những chấn thương triền miên.
Tối hôm ấy, Nhô gọi điện cho tôi cười vui rồi bất ngờ òa lên: “Anh ơi, em làm được rồi. Em đã trở lại ổn rồi, nhưng vẫn phải cố gắng nhiều lắm”. Đấy là lần đầu tôi thấy Tuấn Anh khóc, nhưng bản thân tôi lại cười hạnh phúc vì mừng cho chàng trai trẻ này và tin rằng Tuấn Anh sẽ luôn vượt qua thử thách của số phận…
VẪN TRẮNG TAY Ở CÁC DANH HIỆU
Đến thời điểm này, khi các đồng đội cùng lứa với Tuấn Anh ở Học viện HAGL – Arsenal JMG như Công Phượng, Xuân Trường, Văn Thanh, Hồng Duy, Văn Toàn đã có những danh hiệu cùng với bóng đá Việt Nam như chức á quân giải U23 châu Á 2018, vô địch AFF Cup 2018, ngược lại Tuấn Anh vẫn tay trắng vì thường xuyên lỡ hẹn với những giải đấu lớn do chấn thương.
Cuối năm 2018, từ Hàn Quốc, Tuấn Anh đã thổ lộ cùng người viết: “Hôm chung kết AFF Cup năm nay giữa Việt Nam – Malaysia, lúc nhìn các đồng đội giơ cao chiếc cúp vô địch, em đã nghĩ, giá mà không bị chấn thương có lẽ mình cũng đã được có mặt ở đó nâng cúp với mọi người trên sân. Nhưng cuộc đời làm gì có chỗ cho chữ GIÁ MÀ anh nhỉ. Nói thật, số em đen lắm khi toàn dính chấn thương trước những giải đấu quan trọng, như hồi VCK U23 châu Á đầu năm 2018 cũng thế. Đến giờ, trong tay em vẫn chưa có thành tích nào”. Tuấn Anh tâm sự cùng tiếng cười nhưng tôi lại thấy giống như tiếng thở dài nhiều hơn…
Mùa giải 2021, khi phong độ đang ổn định và thành tích của HAGL cũng thuộc loại tốt nhất kể từ ngày lứa Công Phượng, Tuấn Anh, Xuân Trường… có mặt ở sân chơi V.League. Khi ấy, mọi người đã nghĩ đến việc đội bóng phố Núi sẽ bước vào cuộc đua vô địch ở giai đoạn 2 của mùa giải. Bản thân Tuấn Anh và các đồng đội cũng rất mong như thế, bởi không dưới một lần các cầu thủ lứa đầu tiên của Học viện bóng đá HAGL – Arsenal JMG đã tâm sự, muốn một lần cùng nhau đưa đội bóng phố Núi lên ngôi vô địch cho thoả ước mơ ở sân chơi V.League. Đấy cũng là cách các cầu thủ này trả ơn cho ông bầu Đoàn Nguyên Đức trong suốt thời gian qua đã luôn đồng hành và giúp đỡ họ.
Thế nhưng, có vẻ như số phận lại như trêu ngươi đội bóng HAGL và cả với Tuấn Anh. Nói thế, bởi dịch Covid-19 ngày càng diễn biến phức tạp, nhiều tỉnh thành lớn trên cả nước phải tiến hành phong toả, khiến những nhà tổ chức đã buộc phải dừng V.League năm nay, qua đó khả năng sẽ không thể có đội vô địch vì giải chỉ mới trải qua 12 vòng. Đồng nghĩa, giấc mơ chạm tay vào chiếc cúp vô địch của Tuấn Anh và các đồng đội vẫn chưa thể thành hiện thực…
Sau mùa giải này, chẳng biết đội bóng phố Núi và lứa cầu thủ của Tuấn Anh có thể vươn được đến ngôi đầu của V.League được nữa hay không, nhưng nhiều người vẫn rất tiếc cho họ, tiếc cho một giấc mơ đang đến rất gần nhưng rồi lại quá xa. Hôm biết mùa giải 2021 buộc phải dừng lại, Tuấn Anh đã trò chuyện cùng người viết nhiều lắm và anh đúc kết lại bằng một câu tếu táo: “Số em đúng là đen anh nhỉ?!”
LỬA VẪN CHÁY TRONG TIM
Quay lại đội tuyển năm 2019 để chuẩn bị cho vòng loại World Cup 2022 – khu vực châu Á, Tuấn Anh đã có sự thể hiện rất ổn. Đặc biệt, màn đối đầu với Thái Lan ở trận lượt đi trên sân khách (hoà 0-0) và trận thắng UAE 1-0 ngay trên sân Mỹ Đình ở vòng loại thứ 2 của World Cup 2022 đã ghi dấu ấn đậm nét của Tuấn Anh ở tuyến giữa tuyển Việt Nam.
Tuy nhiên, ở 3 trận đấu cuối của vòng loại thứ 2 trên đất UAE, cú vào bóng thô bạo của tuyển thủ Indonesia đã khiến Tuấn Anh bị chấn thương và phải rời sân ở phút 36. Chấn thương ấy ngỡ nhẹ, nhưng thật sự đã nặng hơn dự kiến và đến giờ cổ chân của Tuấn Anh vẫn còn đau mỗi khi anh vận động mạnh. Dẫu trên các phương tiện truyền thông, người ta vẫn cứ bảo rằng, chấn thương của Tuấn Anh đã khỏi hoàn toàn (!?).
Thời gian đội tuyển Việt Nam tập trung chuẩn bị cho chuyến làm khách trước Saudi Arabia, Tuấn Anh đã tâm sự: “Cổ chân em thật sự vẫn chưa ổn lắm, mỗi khi vận động nặng nó vẫn chớm đau. Nhưng em nghĩ mình vẫn chơi được, thời điểm này phải cố thôi anh”. Tuấn Anh nói thế, bởi tuyển Việt Nam đang thiếu người vì những chấn thương, đồng thời khát vọng mãnh liệt từ trái tim không cho phép anh chùn bước, dẫu chân có không ổn đi chăng nữa.
Trận gặp Saudi Arabia, Tuấn Anh được tung vào ngay ngay từ đầu và anh đã có sự thể hiện khá ổn. Tuy nhiên, HLV Park Hang Seo buộc phải rút anh ra sân ở phút 56 để tung Đình Trọng vào, nhằm trám chỗ cho Duy Mạnh vừa bị đuổi vì nhận đủ 2 thẻ vàng. Điều đó khiến những người yêu bóng đá Việt có chút tiếc nuối nhưng những người biết chuyện, đặc biệt là Tuấn Anh có chút mừng, vì nó giúp anh có thêm thời gian được dưỡng chân… sớm một chút.
Hôm đội tuyển Việt Nam về nước và chuẩn bị cho trận đấu với Australia, hai anh em chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất lâu, đặc biệt xung quanh cái cổ chân của Nhô. Lúc đó tôi đã dặn: “Em đừng có cố quá, nếu đau thì cứ nói với thầy Park Hang Seo. Vì chân của em nếu gặp vấn đề gì thì rất phiền”.
Khi ấy, chàng tuyển thủ trẻ này đã trấn an tôi: “Anh đừng lo, em vẫn ổn. Chân em dẫu có đau một chút, nhưng em hiểu cơ thể của mình mà. Vả lại, em rất muốn được thể hiện bản thân trong màu áo đội tuyển. Sở dĩ thế, vì thật sự cơ hội của em khi áo trên người chiếc áo có lá cờ tổ quốc không nhiều, nên em luôn trân trọng từng khoảnh khắc ấy”.
Câu nói của Tuấn Anh đã làm tôi ứa nước mắt vì xúc động, và hơn cả là thương cho nó, bởi tôi vẫn nhớ như in lời tâm sự của Nhô với tôi trong một đêm trước tết Nguyên đán năm 2020 rằng: “Cứ mỗi độ tết đến là em lại cầu mong bản thân được thi đấu thường xuyên đến hết đời cầu thủ mà không bị nỗi âu lo chấn thương đeo bám nữa. Ước muốn đơn giản thế, nhưng sao em thấy khó quá”. Dẫu thế, tôi vẫn tin số phận rồi sẽ mỉm cười với chàng trai trẻ của bóng đá Việt Nam này!